99+ truyện ma ngắn kinh dị không nên đọc vào ban đêm

20 câu chuyện ma ngắn chưa đủ với bạn? Vậy thì những truyện ma ngắn dưới đây là sự bổ sung tuyệt vời cho bộ sưu tập hiện tại của bạn.

Những câu truyện ma ngắn kinh dị, đáng sợ và rùng rợn là một phần không thể thiếu trong đêm Halloween. Quantrimang.com đã tổng hợp một số câu truyện ma, truyện kinh dị ngắn hay và thú vị, mời các bạn tham khảo để kể cho nhau nghe, trêu đùa trong đêm 31/10 tới, chúng sẽ giúp cho các bạn có những kỷ niệm đáng nhớ và một không khí rùng rợn cho lễ hội ma quỷ này nhé.

Ai trong bếp?

Chuyện này xảy ra ở một căn nhà cổ tại ngoại ô Đà Lạt, nơi bố mẹ tôi vừa chuyển đến. Căn biệt thự được xây từ thời Pháp thuộc, khoảng những năm 1940, nhưng đã được tu sửa và mở rộng vào những năm 1990. Trong quá trình đó, bố mẹ vẫn giữ lại một số vật dụng cũ như khung cửa gỗ, một vài đồng xu thời xưa. Chúng được lồng kính cẩn thận và treo trong nhà như một kỷ vật.

Và từ khi dọn về, nhiều chuyện lạ bắt đầu xảy ra.

Trong gian nhà chính, nơi vẫn còn giữ lại kiến trúc cổ, một buổi chiều hai con chó của bố mẹ tôi bỗng sủa dữ dội vào góc phòng. Sau đó, chúng gầm gừ, lia mắt như đang dõi theo thứ gì đó di chuyển ngang qua. Ánh mắt sợ hãi của chúng dừng lại ngay trước ngưỡng cửa. Rồi chúng im bặt, như thể thứ kia đã biến mất.

Gần đây, bố mẹ tôi tiến hành sửa sang lại gian bếp, vốn là phần cũ nhất của căn nhà. Toàn bộ bếp được dỡ bỏ và thay mới hoàn toàn. Một tối, bố tôi đang ngồi xem TV ở phòng khách liền kề thì nghe thấy tiếng động lách cách trong bếp. Bố nghĩ đó là mẹ nên cũng không để tâm.

Nhưng rồi, một giọng đàn ông trầm khàn cất lên, rõ mồn một: "Ra ngoài"

Tò mò không biết ai đến chơi mà mẹ không nói, bố tôi bước vào bếp. Cả căn phòng trống trơn, không một bóng người. Bố quay ra ngoài thì thấy mẹ đang mở cửa sau bước vào. Mẹ ngạc nhiên nói rằng bà không hề vào bếp và cũng chẳng có ai đến nhà cả.

Kể từ khi có những thay đổi lớn trong căn nhà, tôi có cảm giác những chuyện như thế này sẽ còn tiếp diễn... Có lẽ, một "ai đó" đang quan sát từng bước đi của chúng tôi trong chính ngôi nhà của mình.

Cái bóng trong gương

Không ai tin tôi khi tôi nói bóng trong gương là một thực thể sống. Họ cười nhạo:

– Mày 24 tuổi rồi, đừng có như thằng trẻ con.

Nhưng tôi biết rõ, nó không phải ma. Nó giống một thực thể bị kẹt phía sau tấm gương, lúc nào cũng cố kéo tôi vào.

Tôi luôn tránh gương, kể cả khi lúc đánh răng cũng đứng thật xa. Trong gương, nó không bao giờ cười, chỉ trợn mắt, giận dữ nhìn tôi.

Rồi một ngày, khi động đất xảy ra ở trung tâm thương mại, tôi bị vật nặng rơi trúng đầu. Ngước lên, tôi thấy một tấm gương lớn từ phòng thử đồ lăn ra.

Trong gương, bóng hình của tôi mỉm cười lần đầu tiên. Một nụ cười quái đản. Nó giơ tay vẫy chào tôi… như thể sắp chia tay vĩnh viễn.

Tiếng gọi sau cánh cửa

Ở cuối con hẻm, có một căn nhà bỏ hoang từ hơn mười năm. Người ta kể, một người phụ nữ không biết vì lý do gì mà ngã từ cầu thang xuống, gãy cổ chết ngay trước cửa chính. Từ đó căn nhà xuất hiện nhiều hiện tượng ghê rợn, để lâu căn nhà ấy không ai ở nữa.

Người đưa thư từng kể, hồi người phụ nữ mới chết anh ta lỡ bấm chuông, nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng phụ nữ:

– Đợi tôi xuống…

Rồi “rầm” một cái, như có ai ngã mạnh vào cánh cửa. Nhưng khi anh mở cửa thì bên trong tối om, không hề có người.

Bọn trẻ con trong xóm thường thách nhau đứng trước cửa hai phút, nhưng chưa ai làm nổi. Cho đến khi có một thằng bé thuộc dạng nghịch nhất xóm tên là Khánh thử. Nó bước vào nhà, bật đèn pin, rồi biến mất ở tầng trên.

Một lát sau, Khánh lăn lông lốc từ cầu thang xuống, suýt đập đầu vào cửa. Mặt cắt không còn giọt máu nói với lũ bạn đang đứng ở ngoài cửa:

– Tao lên tầng 2 gõ cửa, nghe có người nói “Vào đi”, vừa mở cửa ra thì có bàn tay đẩy tao xuống… nhưng rõ ràng tao không nhìn thấy ai cả.

Cô gái đẹp nhất trong lớp

Trong lớp, tôi luôn âm thầm say mê một cô gái. Cô ấy lúc nào cũng rực rỡ, nhưng chưa bao giờ nghe tôi nói một lời. Tôi thường lén nhìn trộm, trên đường về nhà cũng vậy.

Hôm nay, tôi quyết định đi xa hơn. Khi cô ấy xuống tàu, tôi lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách, tim đập thình thịch. Cô hay ngoái nhìn lại, còn tôi giả vờ cúi xuống buộc dây giày.

Khi cô bước vào căn nhà nhỏ cuối phố, tôi hồi hộp bấm chuông. Chuông reo, cánh cửa hé mở, cô nhận ra tôi rồi vội kéo tôi vào trong và đóng cửa sập lại.

– Có ai đó đang bám theo tôi… – cô run giọng.

Tôi lỡ buột miệng:

– Là tôi.

– Tôi biết - cô cắt lời, mắt nhìn ra phía sau tôi – Nhưng tôi đang nói đến… người đi đằng sau cậu.

Và rồi tiếng chuông cửa vang lên ngay sau đó.

Máy Bay Giấy

Nhà tôi nằm trên gác, cửa sổ phòng ngủ có thể nhìn thẳng sang căn nhà mới xây bên cạnh. Sáng sớm hôm đó, tôi thấy một đôi vợ chồng dọn đồ vào. Khi ánh mắt tôi hướng lên căn phòng trống ở tầng hai, đối diện ngay cửa sổ của tôi, tôi thoáng rùng mình. Có một cô gái trạc tuổi tôi, đang nhìn chằm chằm.

Cô ta khẽ ra hiệu cho tôi mở cửa sổ. Tôi làm theo. Cô ta lấy tay che miệng thì thầm:

– Rất vui được gặp, tôi là Linh.

Tôi bật cười, đáp lại:

– Tôi là Nam.

Cô ta mỉm cười:

– Đừng đóng cửa sổ nhé.

Nói rồi, Linh biến mất khỏi khung cửa. Tôi còn đang thắc mắc thì một chiếc máy bay giấy nhẹ nhàng lượn vào phòng tôi. Trên đầu có ghi “Hãy mở ra đi”.

Tôi mở, bên trong có dòng chữ:

“Tối nay tôi sẽ sang giới thiệu.”

Tôi hơi rùng mình, viết đáp lại: “Ý cô là sang ăn cơm với gia đình tôi à?” Rồi thảy trả lại qua cửa sổ. Nhưng Linh đã biến mất.

Đêm đó, mẹ tôi mời vợ chồng hàng xóm sang ăn tối. Tôi nghĩ chắc Linh định nói đến bữa cơm này. Nhưng trên bàn chỉ có hai người lớn, không thấy cô gái đâu. Tôi tò mò hỏi:

– Còn con gái hai bác, Linh đâu ạ?

Nghe câu hỏi của tôi, cả hai bất chợt tắt nụ cười, nhìn nhau một hồi, rồi họ buồn rầu nói:

– Nó mất cách đây 1 tháng rồi cháu ạ

Nói xong, họ ngồi đó vài phút rồi ra về, để lại mẹ tôi giận dữ lườm tôi:

– Sao con lại bịa chuyện, đó là chuyện buồn của nhà người ta mà

Tôi quay về phòng, chưa kịp định thần thì một chiếc máy bay giấy nữa lướt qua cửa sổ, rơi xuống sàn. Tôi mở ra. Ngoài cửa sổ, Linh đang đứng trong bóng tối.

Ánh trăng hắt lên gương mặt tái xám, đôi mắt trũng sâu như hố đen. Tôi run rẩy nhìn xuống mảnh giấy:

“Đằng sau mày.”

Đèn vụt tắt. Sàn gỗ sau lưng kẽo kẹt. Rồi một hơi lạnh phả sát tai tôi:

– Nam…

Ai lái xe?

Tôi (23 tuổi, nữ) cùng anh trai (25 tuổi) lái xe về quê sau khi đi chơi cùng đám bạn tại vùng ngoại ô Hà Nội. Lúc đó khoảng gần 3 giờ sáng, chúng tôi đi ngang qua đoạn quốc lộ vắng vẻ chạy men theo sông Đáy, chả hiểu sao thằng anh tôi lại đi đường này mà lại không đi đường Đại Lộ Thăng Long.

Phía xa là những cánh rừng tối om. Trời đêm mịt mùng, đường vắng tanh không một bóng xe, chỉ có tiếng máy xe đều đều xen lẫn giọng kể rùng rợn từ podcast về án mạng mà chúng tôi lỡ dại mở lên.

Ban đầu, trên con đường dài hun hút, chẳng có chiếc xe nào khác. Nhưng rồi, bất chợt phía trước lóe lên ánh đèn hậu của một chiếc ô tô. Khi thấy chúng tôi tiến lại gần, xe đó bật xi-nhan phải, nép vào lề đường. Anh trai tôi thấy lạ, còn tôi nghĩ đơn giản: “Chắc họ chỉ không muốn bị bám đuôi, vậy thôi.”

Nhưng ngay khi chúng tôi vừa vượt lên, chiếc xe kia lại lao trở lại đường, lần này bám sát phía sau. Họ tăng tốc ghê rợn, dí thẳng vào đuôi xe chúng tôi, rồi bất ngờ lách sang trái, cắt ngang đầu xe để chèn vào làn phải.

Không khí bắt đầu lạnh ngắt. Tôi thấy sống lưng tê rần.

Chiếc xe đó tiếp tục bật xi-nhan phải, tấp vào lề lần nữa. Giữa màn đêm tối đen như mực, khi ánh đèn xe của chúng tôi chiếu vào chiếc xe đó, tôi và anh trai kinh hãi khi nhận ra, trong chiếc xe đó KHÔNG CÓ NGƯỜI.

Không thể nào, chiếc xe đó chỉ vừa mới dừng lại ngay trước mắt chúng tôi, cửa xe chưa mở và chúng tôi cũng không hề thấy ai bước ra từ chiếc xe.

Giữa con đường tối đen như mực, xung quanh không có bất kỳ một nguồn ánh sáng của đèn đường, không ánh đèn nhà cửa, cảnh tượng ấy khiến tôi và anh trai đều rợn tóc gáy.

Sau khi chiếc xe của hai anh em tôi đi qua chiếc xe đó, tôi bảo anh trai giữ thẳng làn trái và đi tiếp, mặc kệ. Nhưng chỉ ít giây sau, trong gương chiếu hậu, chúng tôi một lần nữa kinh hãi khi thấy nó lại đuổi theo chiếc xe của chúng tôi. Lần này, nó giữ khoảng cách chừng trăm mét, tôi nín thở dõi theo.

Bất chợt, ánh đèn pha của chiếc xe kinh dị đó vụt tắt.

Toàn thân tôi nổi da gà. Giữa đồng không mông quạnh, chúng tôi không còn biết chiếc xe này từ đâu đi ra, vì đoạn đường này từ nãy đến giờ chúng tôi để ý rằng không có đường nhánh đi ra con đường chính này, thế thì chiếc xe ấy xuất hiện từ đâu?

Đột ngột, hệ thống cảnh báo điểm mù của xe kêu “tít tít”—chiếc xe kia đã áp sát ngay bên hông chúng tôi, trong bóng tối đặc quánh.

Đúng lúc đó, đèn pha họ bật sáng trở lại, chiếu thẳng vào gương, rồi lao vút qua, bỏ lại chúng tôi phía sau. Ngay khi tôi còn chưa kịp định thần, từ phía xa lại xuất hiện ánh đèn của một chiếc xe khác đang tiến đến, lần này khi nhìn thấy có người trong xe, cảm giác như có ai gỡ nút thắt trong lồng ngực, tôi thở phào.

Chiếc xe bí ẩn kia biến mất hoàn toàn sau đó, không một dấu vết.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn tin chắc 99,9% rằng đó chỉ là trò chọc phá của vài thanh niên rảnh rỗi, muốn dọa người đi đường. Nhưng đôi khi, mỗi lần nhớ lại đoạn đường men theo sông Đáy, nơi từng xảy ra bao vụ tai nạn kỳ quái và lời đồn về những chiếc xe không người lái trong đêm, tôi vẫn tự hỏi: phải chăng họ đã có một ý định khác...

Có quỷ trong phòng

Tôi hay bị bóng đè từ nhỏ. Nhưng từ khi mời thầy về cúng tẩy uế, tình trạng đó biến mất. Cho đến một đêm…

Tôi thức giấc, toàn thân cứng đờ, mỗi khi cố gắng cử động, tiếng ù trong tai lại vang lên như tiếng trống đồng, chói gắt đến mức tưởng như đầu óc nổ tung.

Tôi không dám mở mắt, nhưng cảm nhận rõ rệt có ai đó đang đứng trong phòng. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ, tôi hé mắt. Có một bóng ai đó, như là một người phụ nữ với khuôn mặt kinh dị, nó đứng cười với hàm răng rộng đến mang tai với những chiếc răng nhọn, mắt chỉ có tròng đen, đứng bất động ở góc phòng, nhìn chằm chằm tôi.

Nước mắt ứa ra, tôi nhắm chặt mắt, lẩm nhẩm trong đầu: “Nam mô a di đà phật, Nam mô a di đà phật…”

Thế nhưng, một giọng nói khàn đặc, trầm sâu vang lên ngay bên tai:

“Phật cũng không cứu được mày đâu…”

Lão Già Dưới Giếng

Năm 12 tuổi, tôi thường chơi quanh cái giếng cổ trong sân, người lớn trong nhà bảo giếng ấy cạn từ lâu, nhưng một đêm trăng rằm, tôi nghe thấy tiếng gọi khàn khàn từ dưới giếng vọng lên:

“Thằng kia… có gì ăn không?”

Tò mò, tôi bỏ mấy cái bánh quy trong túi vào gàu, thả xuống. Sợi dây kéo căng, rồi nhẹ bẫng. Khi tôi kéo lên, trong gàu không còn bánh, chỉ còn một miếng bạc sáng loáng.

Đêm sau, giọng khàn ấy lại đòi: “Không có gì tươi ngon hơn à.”

Từ đó, tôi giấu gia đình, lén thả xuống giếng mèo, chó, gà… Mỗi lần đều được thưởng bạc. Đến năm 16 tuổi, tôi đã có cả hộp đầy bạc trắng. Nhưng rồi tôi hết vật nuôi.

Đúng lúc ấy, một anh làm thuê trong làng biến mất. Đêm đó, tôi được thưởng vàng lần đầu tiên.
Và từ ngày tôi tiếp quản cái giếng, thỉnh thoảng… vẫn có người trong làng không bao giờ trở về nhà nữa.

Đêm Trực Ở Viện Dưỡng Lão

Tôi mới nhận công việc trực đêm tại một viện dưỡng lão nhỏ ở ngoại thành Đà Lạt, nơi vốn dĩ đã lạnh lẽo lại càng thêm quạnh quẽ vào ban đêm. Ngày đầu tiên, vừa nhận ca, tôi đã nghe loáng thoáng chuyện về "Khu Nhà Mới" - nơi được đồn là bị ma ám. Cách đây hai năm, có một cụ ông hiền lành sống ở đó. Cụ có thói quen chăm sóc cây cối trong vườn và hay giúp đỡ mọi người. Một buổi chiều, cụ hỏi mượn một nhân viên cái vòi nước để tưới cây. Cứ ngỡ là chuyện bình thường, không ai để ý.

Một tiếng sau, khi đã thay ca, người quản lý chợt hỏi sao chưa thấy cụ ông trả vòi nước. Mọi người mới vội vàng đi tìm. Họ bàng hoàng khi phát hiện cụ đã treo cổ trên một cây đào già xù xì sau vườn. Từ đó, khu nhà này bắt đầu trở nên bất thường. Ai cũng thề thốt đã nhìn thấy linh hồn ông cụ vất vưởng, với khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn nhìn vào các phòng.

truyen ma kinh di

Vài đêm trước, trong ca trực đầu tiên của tôi, khoảng nửa đêm, tôi đang lau chùi cửa sổ của khu nhà nơi cụ ông từng ở. Trong tấm kính, bỗng phản chiếu một gương mặt trắng bệch, đôi mắt thâm quầng và miệng méo xệch đang đứng phía sau tôi.

Tôi giật mình quay phắt lại, không có ai cả. Các cụ già đã ngủ say, còn đồng nghiệp thì đang ở tận khu nhà bếp. Cả hành lang dài chỉ có mình tôi với không khí lạnh buốt.

Vài tiếng sau, vào khoảng 3 giờ sáng, tôi và một đồng nghiệp đang ngồi nghỉ ở bãi đỗ xe. Chúng tôi đang chuyện trò thì cô ấy đột nhiên im bặt, mắt nhìn chằm chằm ra đường. Cô ấy run rẩy ra hiệu cho tôi nhìn theo.

Đứng giữa con đường vắng vẻ là một cái bóng cao lêu nghêu, lờ mờ như một tấm khăn liệm. Nó cao hơn tôi cả cái đầu. Khuôn mặt nó chỉ là một mảng trắng bệch, với đôi mắt đen ngòm không có con ngươi. Nó chỉ đứng đó, không rõ là đang nhìn chúng tôi hay nhìn về phía cuối đường.

Cả hai chúng tôi cứng họng, mắt dán chặt vào nó. Khoảng một phút sau, cái bóng từ từ nhấc chân, di chuyển một cách lờ đờ, vô hồn. Tôi vội vàng chạy ra, nghĩ có khi là ai đó đi lạc. Nhưng khi tôi vừa ra đến đường, nó đã biến mất. Nó không đi hết con đường, cũng không rẽ vào ngõ nào. Nó cũng không bước vào một ngôi nhà nào vì tôi không nghe thấy tiếng cửa. Cái bóng đó đã tan biến như một làn khói.

Khi nói chuyện với nhau sau đó, chúng tôi đều sởn gai ốc khi nhận ra hai điều kinh hoàng. Đó là cái dáng đứng của nó cứng đờ, không một chút cử động, hoàn toàn không giống một con người. Và chúng tôi đều nhớ rằng, trong suốt khoảng thời gian đó, cái bóng trắng bệch kia không hề có cánh tay.

Về nhà mới

Vào một ngày tháng Năm, vợ chồng tôi dọn đồ rời khỏi căn hộ tập thể cũ kỹ để chuyển đến ngôi nhà đầu tiên mà chúng tôi mua được. Cuộc chuyển nhà này đến thật đúng lúc, vì vợ chồng tôi đang chờ đón đứa con đầu lòng. Căn hộ cũ không chỉ chật chội, ồn ào, mà tôi còn tin rằng nó bị "ám". Dưới đây là những chuyện kỳ lạ, phần lớn là do tôi, nhưng cũng có cả chồng tôi trải qua trong suốt một năm rưỡi sống ở đó, theo thứ tự thời gian.

Một lần, tôi đi làm về, vừa bước vào cửa đã có cảm giác có ai đó đang ở trong nhà. Tôi gọi tên chồng ở hành lang, gần gian buồng nhỏ nơi anh để quần áo. Cửa buồng bật mở, cứ như thể có ai đó đáp lại tiếng gọi của tôi. Nhưng khi nhìn vào, căn phòng trống rỗng, và cả căn nhà cũng không có ai.

Lần khác, vợ chồng tôi đang treo một chiếc mặt nạ gỗ mà chồng tôi mua. Tôi đùa vui xin phép chiếc mặt nạ để treo nó lên tường. Chồng tôi vừa ra khỏi phòng, tôi buột miệng nói một mình: "Thôi chết, từ giờ chắc tôi không ngủ được nữa." Ngay lúc đó, tôi nghe thấy ba tiếng gõ cửa "cộc... cộc... cộc" vang lên dứt khoát, âm trầm như trong phim kinh dị, hoàn toàn khác với tiếng gõ cửa của hàng xóm.

Một đêm, chồng tôi giật mình tỉnh giấc. Anh thấy một bóng người đàn ông mờ ảo, đội mũ phớt, đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào vợ chồng tôi từ góc phòng ngủ. Giờ thì anh ấy bảo đó chỉ là một giấc mơ, nhưng ngay trong tuần đó, anh đã mua lá ngải và muối về để tẩy uế cả căn nhà. Rõ ràng là anh đã bị khiếp vía.

truyen ma kinh di

Tôi thức giấc vào một buổi sáng sớm, chân tôi thò ra khỏi chăn. Trong đầu tôi chợt nghĩ, "Phải kéo chân vào, không ma lại chạm vào." Cùng lúc đó, một cảm giác lạnh buốt như có ai đó dùng ngón tay chọc nhẹ vào gan bàn chân tôi. Tôi vội rụt chân vào chăn, mở mắt ra. Tôi thấy phần thân trên của một hình nhân màu xanh lục đang đứng ở mép giường bên kia. Chiếc mặt nạ che mắt đã che khuất nửa thân trên của nó. Tôi tự nhủ, "Đúng rồi, mình tỉnh táo và đang nhìn thấy nó. Không, không muốn nhìn nữa." Tôi vội kéo mặt nạ che kín cả mắt. Sau đó, tôi cảm thấy tấm chăn ở dưới chân bị nhấc lên vài lần, nhưng tôi vờ ngủ say, không muốn tỏ ra mình biết. Đêm hôm sau, tấm chăn lại bị nhấc lên, tôi vẫn nhắm mắt giả vờ. Từ đó chuyện này không còn xảy ra nữa.

Một lần nọ, tôi đang thái rau thì bất thình lình, một con dao khác trong ống đựng dao bật ra, rơi loảng xoảng xuống sàn. Chúng tôi đã dùng chiếc ống đó gần 5 năm và chuyện này chưa từng xảy ra. Ống đựng dao được thiết kế hơi nghiêng xuống, nên con dao phải được nhấc lên ngược với trọng lực mới có thể rơi ra như vậy.

Lần khác, khi đang mang đồ ăn vặt đi ngang qua nhà vệ sinh, tôi đột nhiên buồn đi tiểu. Tôi đặt túi bim bim lên thành bồn tắm và vào việc. Ngay lập tức, một tiếng "ọc... ọc" nghe như tiếng nước trào ra từ cống thoát nước bồn tắm, rất to và ghê rợn, chỉ dừng lại khi tôi bước ra khỏi phòng. Âm thanh này chưa từng xuất hiện trước và sau đó, nên tôi nghĩ không phải do vấn đề đường ống.

Một vài chi tiết dường như khá quan trọng: Hai sự việc cuối cùng xảy ra khi tôi đã mang bầu. Căn hộ của chúng tôi nằm trong một khu tập thể cũ xây từ năm 1931. Tòa nhà này có vẻ như là nơi tập hợp của những số phận bất an: nhiều người chuyển đi chuyển đến, nhiều lần bị đòi nhà, mùi lạ và hàng xóm ồn ào. Dù mọi người đều tử tế, tôi vẫn luôn cảm thấy bất an. Sau khi chuyển đến ngôi nhà mới, cảm giác này hoàn toàn biến mất. Tôi không còn sợ bóng tối nữa, điều này rất tốt vì khi mang bầu, tôi phải đi vệ sinh vài lần mỗi đêm.

Tôi tin rằng có lẽ nhiều người đã từng sống trong căn hộ đó, cả người sống lẫn người chết, đều có những mối ân oán chưa thể dứt. Hy vọng rằng ngôi nhà mới sẽ không có những "gánh nặng" đó và vợ chồng tôi có thể sống yên ổn.

Bức Ảnh Lúc Nửa Đêm

Vào một buổi tối tháng Sáu oi ả ở Hà Nội, năm 2025.

Đối với An, một nhân viên văn phòng sống một mình trong căn chung cư nhỏ ở quận Cầu Giấy, chấm xanh lục nhỏ trên chiếc điện thoại từng là một dấu hiệu của sự an toàn. Nó là minh chứng rằng camera chỉ hoạt động khi chính cậu đang sử dụng.

Nhưng giờ đây, An đã hiểu ra rằng mình đã lầm.

Mọi chuyện bắt đầu từ những điều rất nhỏ, tưởng như vô hại.

Thỉnh thoảng, An mở khóa điện thoại và nhận ra ứng dụng máy ảnh đang chạy, dù cậu không hề chạm vào nó. Cậu chỉ đơn giản cho rằng mình vô tình quẹt nhầm hoặc quên tắt ứng dụng chạy nền. Chẳng có gì to tát cả.

Rồi những bức ảnh bắt đầu xuất hiện trong thư viện ảnh của cậu mỗi sáng thức dậy. Những bức ảnh đen kịt. Chỉ một màu đen đặc, như thể ai đó đã chụp vào một bức tường trong căn phòng không chút ánh sáng. An xóa chúng đi, tự nhủ rằng chắc là lúc đút điện thoại vào túi quần đã vô tình cấn phải nút chụp. Vẫn chẳng có gì đáng lo.

Phải không?

Mọi thứ chỉ thực sự trở nên kỳ quái khi An quyết định đổi một chiếc điện thoại mới. Cậu chuyển từ chiếc điện thoại cũ sang một dòng máy khác, và thiết lập nó như một chiếc máy mới hoàn toàn – không phục hồi từ bản sao lưu, không chuyển bất kỳ ứng dụng nào. Một sự khởi đầu sạch sẽ.

Đêm đầu tiên, cậu cắm sạc nó trên chiếc bàn cạnh giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, một bức ảnh đen kịt mới đã nằm sẵn trong bộ sưu tập.

Điều này không thể nào xảy ra.

Không có ứng dụng nào được cài thêm, không có đồng bộ hóa đám mây. Cũng chả có cách nào để bất cứ thứ gì từ máy cũ có thể lọt qua được. Nhưng nó vẫn ở đó, một bức ảnh đen ngòm. Dấu thời gian ghi rõ: 2 giờ 13 phút sáng.

An bắt đầu kiểm tra thời gian sử dụng màn hình, hoạt động của các ứng dụng. Mọi thứ đều bình thường. Cho đến khi cậu để ý thấy camera đã tự kích hoạt trong đúng sáu mươi giây vào cùng một thời điểm mỗi đêm. Đúng 2 giờ 13 phút sáng.

Cậu quyết định thử nghiệm. An dùng một chiếc điện thoại khác để quay lại căn phòng của mình. Cậu chắc chắn rằng màn hình chiếc điện thoại mới đã tắt và được úp mặt xuống bàn.

Đoạn phim thu được hoàn toàn vô dụng. Vào đúng 2 giờ 13 phút, chiếc điện thoại đang quay phim bị nhiễu nặng – chỉ còn lại những vệt muỗi và ánh sáng chớp giật. Như thể có thứ gì đó không muốn bị nhìn thấy.

Một tuần sau, An tỉnh giấc với một cảm giác bất an không thể lay chuyển, rằng có thứ gì đó đã di chuyển trong phòng cậu. Không chỉ là một vật thể. Mà là… không khí đã khác đi. Không gian như đặc quánh lại. Hình dạng căn phòng dường như đã thay đổi một chút.

Cậu run rẩy kiểm tra điện thoại.

Không có bức ảnh đen nào cả.

Thay vào đó là một bức ảnh selfie.

Nó bị mờ và rung. Nhưng người xem vẫn có thể nhận ra góc chụp – nó được chụp ngay phía trên khuôn mặt An, như thể ai đó đã cầm chiếc điện thoại lơ lửng phía trên cậu trong lúc cậu ngủ.

Và ở góc ảnh, phản chiếu trong tròng mắt của An, lờ mờ hiện ra một bóng người.

Đang nhe răng cười.

An hoảng loạn tột độ, cậu mang chiếc điện thoại đến một cửa hàng sửa chữa, yêu cầu họ kiểm tra phần mềm độc hại, phần mềm gián điệp, bất cứ thứ gì bất thường. Họ chạy lại toàn bộ phần mềm, xóa sạch mọi thứ và nói rằng nó hoàn toàn bình thường.

Cậu lại đổi điện thoại một lần nữa. Lần này là một thương hiệu khác. Cậu thậm chí không đăng nhập bất kỳ thông tin cá nhân nào của mình. Chỉ mua một chiếc điện thoại "cỏ", tắt định vị, vô hiệu hóa mọi quyền truy cập máy ảnh.

Đêm hôm sau, một bức ảnh đen kịt vẫn xuất hiện.

Và từ đây, mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa.

An không còn dám để điện thoại trong phòng ngủ.

Nhưng những bức ảnh vẫn tiếp tục được gửi đến.

Không phải trên điện thoại nữa – mà trong email của cậu.

Những email trống không, không người gửi, không tiêu đề, chỉ có duy nhất một tệp đính kèm. Và chúng không còn là những bức ảnh đen nữa.

Một bức chụp phòng ngủ của cậu từ trên trần nhà, như thể được chụp bởi một thiết bị bay không người lái. Một bức khác chụp cảnh cậu đang đánh răng, dù lúc đó cậu ở trong căn hộ một mình và không hề chạm vào điện thoại suốt nhiều giờ.

Nhưng bức ảnh của đêm qua mới là thứ kinh khủng nhất.

Đó là một đoạn video.

Chỉ vỏn vẹn sáu giây.

Nó bắt đầu trong bóng tối mịt mù.

Rồi khuôn mặt của An từ từ hiện ra, được chiếu sáng bởi ánh xanh yếu ớt phát ra từ đèn của camera trước.

Cậu đang ngủ say.

Và phía sau cậu, từ phía cuối giường, một bóng đen từ từ trồi lên. Là nó. Cái bóng người từ trong ảnh phản chiếu. Gầy gò. Nhe răng cười. Đôi mắt tựa hai viên bi ve sáng bóng.

Nó cúi sát lại gần camera hơn. Nhìn thẳng vào ống kính.

Và nó thì thầm một điều gì đó.

An phải tua chậm lại nhiều lần mới nghe rõ.

Nó nói: "Cười lên."

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu An làm theo. Đêm nay, cậu đã dùng băng dính đen dán kín mọi ống kính, vứt hết điện thoại, tắt mọi màn hình trong nhà.

Nếu một ngày An biến mất, có lẽ bạn nên thử kiểm tra thư viện ảnh của chính mình.

Bởi vì rất có thể, nó cũng đang ở trong đó.

Nhà thông minh

truyen ma kinh di

Tôi đặt căn nhà này vì nó trông như bước ra từ một bộ phim về tương lai. Bê tông trắng tinh, hồ bơi vô cực, cửa kính từ sàn đến trần. Một hệ thống nhà thông minh được tích hợp vào từng bức tường. Đây là một căn homestay cao cấp ở Đà Lạt, thậm chí đèn còn đổi màu theo tâm trạng, rèm điều khiển bằng ứng dụng, và tủ lạnh tự động nhắc nhở tôi thêm thực phẩm khi hết.

Chủ nhà không phải cá nhân mà là một công ty – “Nghỉ Dưỡng Xanh.” Họ sở hữu hàng chục căn nhà sang trọng khắp tỉnh Lâm Đồng. Quy trình nhận phòng hoàn toàn tự động, tôi chẳng gặp mặt ai. Cửa mở khóa khi điện thoại của tôi đến gần trong vòng ba mét.

Mọi thứ trong nhà đều điều khiển bằng giọng nói.

Đèn. Nhiệt độ. Nhạc. Rèm. Thậm chí cả cửa ra vào.

Lúc đầu, tôi thấy hơi lạ lùng, nhưng rồi cũng quen. Tôi nói “Chào buổi sáng,” rèm sẽ tự kéo lên. Nói “Buồn ngủ thế nhờ” căn phòng tối om ngay lập tức.

Nhưng rồi, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra mà tôi không hề yêu cầu.

Một đêm, đèn không chịu tắt dù tôi ra lệnh đến ba lần.

Sáng hôm khác, máy pha cà phê tự khởi động trước khi tôi kịp dậy. Tôi nghĩ có lẽ mình vô tình cài lịch trước đó.

Đến ngày thứ tư, căn nhà bắt đầu… trả lời tôi.

Tôi đang ở bếp, nói: “Mở nhạc thư giãn.”

Loa đáp lại: “Hôm qua mày thích bài này,” rồi phát đúng danh sách nhạc tôi đã nghe liên tục từ lúc đến.

Nhưng giọng nói đó - no không giống giọng máy móc. Nó trầm ấm, nam tính, gần như quen thuộc.

Đêm đó, đèn trong phòng ngủ tự động mờ đi.

Rồi giọng nói ấy vang lên lần nữa.

“Ngủ đi.”

Tôi chết lặng. Tôi đâu có nói gì.

Tôi nhìn quanh, tôi không cầm điện thoại, mà cũng chả có gì đang phát.

Tôi không ngủ được, ngồi trên giường hàng giờ, chờ đợi điều gì đó xảy ra, nhưng chẳng có gì.

Sáng hôm sau, tôi quyết định rời đi sớm. Tôi thu dọn đồ, đến cửa chính, nói: “Mở khóa cửa.”

Im lặng, tôi thử lại, vẫn không có gì.

Tôi lấy điện thoại ra - nó bị lỗi, tự tắt, mất kết nối wifi, rồi tự khởi động lại hai lần.

Tôi chạy ra sân sau, thử mở cửa kính trượt.

Cửa không nhúc nhích.

Giọng nói ấy lại vang lên qua loa, trầm và đều.

“Chưa đến lúc mày rời đi đâu.”

Tôi lùi lại.

Tôi lấy một con dao bếp, tìm hộp cầu dao trong hành lang, tắt hết mọi công tắc.

Im lặng.

Tôi dùng hết sức cạy cửa chính, đủ để lách người qua.

Ngay khi bước ra ngoài, điện thoại tôi sáng lên.

Màn hình hiện dòng chữ: “Cảm ơn anh đã ở lại. Hệ thống đã đăng xuất để đảm bảo an toàn.”

Đó là chuyện hai ngày trước.

Sáng nay, tôi vào trang web của Nghỉ Dưỡng Xanh, tìm căn nhà đó.

Không còn nữa… không phải như nó bị gỡ – mà nó như chưa từng tồn tại.

Tôi tra địa chỉ trên Google Maps. Vẫn đúng lô đất, đúng cấu trúc.

Nhưng căn nhà?

Nó đã cháy rụi từ năm ngoái.

Báo cáo vụ cháy nói nguyên nhân có thể do lỗi hệ thống điện trong thiết bị thông minh.

Dòng cuối của bài báo khiến tôi ám ảnh.

“Không tìm thấy người sống sót, chỉ có dấu vết của một người từng ở đó.”

truyện ma hay

Căn hộ tầng 3, phòng B

Mùa hè năm ngoái, tôi chuyển đến một khu chung cư giá rẻ ở ngoại ô Hà Nội. Tòa nhà cũ kỹ, sơn tường bong tróc, điều hòa thì hỏng nhiều hơn chạy – nhưng giá cả phải chăng và gần chỗ làm. Khi ký hợp đồng, chủ nhà có nhắc qua về căn hộ tầng 3, phòng B, đang bỏ trống. “Người thuê trước tự nhiên biến mất,” bác chủ nhà nói. “Đồ đạc vẫn để lại hết. Kỳ lạ lắm.”

Căn hộ của tôi nằm ngay dưới phòng 3B. Đêm đầu tiên, tôi bị đánh thức bởi những tiếng động lạ – tiếng bước chân nặng nề từ tầng trên, như ai đó đi qua đi lại, rồi cả tiếng kéo lê đồ đạc. Khoảng 1 giờ sáng, tiếng động bắt đầu và kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ chắc có người mới dọn vào, chả hiểu ai lại dọn nhà vào giờ đó.

Sáng hôm sau, tôi gặp bác quản lý tòa nhà và hỏi về người sống ở tầng trên. Bác ta ngạc nhiên, đáp: “Đâu, làm gì có ai thuê căn 3B”

Tôi khăng khăng rằng mình đã nghe thấy tiếng động. Bác quản lý đồng ý lên kiểm tra cùng tôi.

Khi mở cửa căn 3B, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi – mùi thức ăn ôi thiu lẫn với ẩm mốc. Bên trong, căn hộ như một bảo tàng thời gian, với bát đĩa cơm hộp vẫn để trên bàn, quần áo vương vãi dưới sàn, chiếc quạt máy vẫn cắm điện. Tất cả đều phủ một lớp bụi dày.

Rồi chúng tôi phát hiện cửa phòng ngủ bị khóa từ bên trong. Bác quản lý phải dùng sức phá cửa.

Trên giường, một người đàn ông nằm co ro, miệng dính đầy chất nôn khô, xung quanh là những vỏ thuốc rỗng lăn lóc. Thi thể ông ta đã cứng đờ. Sau này, cơ quan điều tra xác định ông ta đã qua đời khoảng mười ngày.

Không có dấu hiệu của tội ác. Cái chết được kết luận là do dùng thuốc quá liều – có thể là thuốc ngủ hoặc thuốc giảm đau. Không ai biết chính xác. Người đàn ông này không có người thân, không có thông tin về công việc, và điện thoại của ông ta đã bị cắt liên lạc từ lâu.

Điều khiến tôi rùng mình? Những tiếng động tôi nghe đêm hôm trước – tiếng bước chân, tiếng kéo đồ – theo bác sĩ điều tra, ông ta đã bất động hoàn toàn hơn một tuần trước đó.

Bộ não con người thường cố tìm cách lý giải những âm thanh lạ, đặc biệt khi bạn mệt mỏi và thiếu ngủ. Có lẽ đó là lời giải thích hợp lý.

Hoặc cũng có thể, khi ông ta ra đi, ông ta không thực sự ở một mình trong căn phòng đó.

Ai bấm chuông cửa?

Chuyện xảy ra cách đây khoảng hai năm rưỡi, lúc đó vợ chồng tôi thuê một căn hộ trong khu chung cư cũ ở Quận 8, TP.HCM. Khu đó có khoảng 8 tầng, chúng tôi ở tầng 4. Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng tháng thứ hai dọn vào.

Mỗi đêm, vào những giờ vô cùng kỳ lạ, lúc thì đúng 12 giờ khuya, lúc thì 1 giờ sáng, 2 giờ hay thậm chí là 5 giờ sáng, tiếng chuông cửa lại vang lên. Đó là loại chuông có kết nối với intercom - một loại chuông cửa thông minh nên chúng tôi có thể nói chuyện qua hệ thống này trong nhà.

Nhưng kỳ lạ là, lần nào chuông reo, khi hỏi thì chúng tôi cũng không nghe thấy ai trả lời. Khi gọi lại thì không thấy, khoảng 5 phút sau, chuông lại reo tiếp. Có đêm còn reo ba, bốn lần cách nhau 1-2 tiếng. Chúng tôi từng gọi công an khu vực đến kiểm tra, nhưng họ chẳng phát hiện thấy ai khả nghi.

Chuyện cứ tiếp diễn như vậy suốt một tháng trời, đến mức chúng tôi không thể chịu nổi nữa nên quyết định chuyển nhà. Lần này thuê căn hộ tầng trệt cũng trong khu chung cư này, nghĩ rằng xuống đất chắc sẽ yên ổn hơn.

Nhưng không.

Chưa đầy 5 ngày sau khi dọn về nhà mới, chuông cửa lại reo – đúng 4 giờ sáng. Chồng tôi mở camera, chạy ra kiểm tra ngay, nhưng chẳng có ai trước cửa cả. Lại gọi công an, nhưng vẫn như trước, không một bóng người.

Từ đó, cứ vài đêm là chuông reo. Cảm giác như có ai đó đang đùa giỡn với chúng tôi, hoặc tệ hơn là... đang theo dõi gia đình tôi.

Một lần, chuông reo lúc 1 giờ sáng. Tôi mở máy intercom thì bất ngờ nghe thấy tiếng thở dồn dập, khò khè, như thể có ai đó đang đứng sát cửa mà không chịu nói gì. Chồng tôi mất bình tĩnh, chạy ào ra mở cửa.

Nhưng... vẫn không có ai.

Chúng tôi gọi công an ngay trong lúc đó, họ đến trong vòng chưa đầy 15 phút, nhưng vẫn không thấy điều gì bất thường. Không dấu vết, không tiếng động, chỉ còn lại cái im lặng đến rợn người.

Cứ mỗi lần chúng tôi kể chuyện này cho bạn bè hay hàng xóm nghe, ai cũng lắc đầu: “Mơ ngủ à?”, “Thần hồn nát thần tính rồi đó!”, nói chung là không ai tin. Họ cho rằng chúng tôi tưởng tượng hoặc bịa ra để dọa người.

Cho đến một đêm nọ, bạn thân của chồng tôi – anh Hoàng – tới chơi. Hôm đó có trận bóng đá hay nên ba người cùng thức xem. Tầm 12 giờ đêm, đúng lúc cao trào thì... chuông cửa vang lên.

Chồng tôi và Hoàng ra mở cửa – nhưng vẫn như mọi lần: không có ai. Nửa tiếng sau, chuông lại reo. Cả ba chạy ào ra cùng lúc, nhưng ngoài kia vẫn là một khoảng tối trống rỗng.

Nhưng bỗng nhiên mặt anh Hoàng tái mét, anh vội vàng kéo chúng tôi vào phòng và đóng cửa lại.

Sau đêm đó, anh Hoàng cũng không bao giờ dám tới chơi khuya nữa.

Và rồi, một đêm giữa tháng Năm, khi gió lùa qua khe cửa khe khẽ như thì thầm, chuông cửa lại reo, lần này không phải vào 12 giờ, 2 giờ hay 4 giờ, mà khoảng hơn 1 giờ sáng. Tôi đã quá mệt mỏi và bực bội, nên kệ không bấm chuông nữa.

Nhưng được một lúc, bỗng có tiếng thở khò khè vang lên, tiếng thở gần đến mức tôi tưởng nó ngay sát bên tai mình. Tiếng thở ngắt quãng, như thể kẻ nào đó vừa chạy được một quãng đường.

Chồng tôi cũng nghe thấy và lao ra mở cửa, lần này, tôi chạy theo, tim đập thình thịch, ánh đèn hành lang nhợt nhạt hắt lên những mảng tường ố vàng. Cánh cửa mở ra, vẫn chỉ là khoảng không u tối. Nhưng trên sàn, tôi thấy có một vũng nước.

Điều kinh dị là vũng nước này lại phải chiếu một hình ảnh một người đàn bà đứng dựa bức tường ngay đó. Với hình dạng vô cùng kinh dị, người đàn bà đó mặc một bộ đồ màu đỏ, chiếc đầu nghiêng sang một bên nhưng lại gập một góc nghiêng 90 độ. Rồi máu từ đầu người đó bắt đầu chảy xuống sàn.

Tôi và chồng ngẩng lên, tuy không nhìn thấy hình dáng của người này ở bức tường, nhưng vũng nước ở dưới vẫn phản chiếu hình ảnh của người đàn bà đó. Tôi cầm tay chồng mà thấy tay anh lạnh toát, vì anh bắt đầu thấy máu xuất hiện ở vị trí mà người đàn bà đó nhỏ xuống sàn.

Kinh hãi hơn khi người đàn bà đó bỗng dưng ngẩng thẳng đầu lên, và chúng tôi chợt nghe thấy tiếng xương như bị gãy. Và cô ta bắt đầu lao thẳng về phía chúng tôi, ngay lúc đó, chồng tôi cầm tay tôi lao thẳng vào trong nhà. Ở ngoài cửa, chúng tôi chợt nghe thấy tiếng thét của người đàn bà đó. Kỳ lạ là mọi người xung quanh chung cư lại không nghe thấy gì cả.

Và rồi, cả hai chúng tôi khóa chặt cửa, lùi dần về phía cuối phòng khách, ngồi bệt xuống sàn, tim đập loạn trong lồng ngực. Tiếng thét ngoài cửa dần biến mất, thay bằng sự im lặng nghẹt thở.

Tôi nhìn chồng, định mở miệng hỏi một điều gì đó thì… đèn trong nhà vụt tắt.

Chỉ còn ánh sáng yếu ớt chiếu sáng một vũng nước mà tôi cũng không biết từ bao giờ lại xuất hiện trong nhà. Qua ánh sáng, tôi nhìn thấy vũng nước đang phản chiếu cô ta đang đứng cạnh chồng tôi, cùng với hai đứa con của mình.

truyện ma hay

Nghệ sĩ kịch câm

Hôm nay là tròn năm ngày cháu gái tôi, bé An Nhiên, mất tích.

Gia đình tôi tổ chức một buổi tưởng niệm nhỏ ở Công viên Thống Nhất. Tôi ghét những buổi này - quá buồn bã. Mọi người dường như đều đang bước tiếp. Họ sẽ khó chịu nếu tôi nói những câu như "Biết đâu con bé vẫn còn sống" hay "Đừng từ bỏ hy vọng." Giờ thì tôi ngậm chặt miệng.

Đã lâu rồi tôi không còn thấy những tờ rơi tìm người mất tích của An Nhiên. Tôi chỉ hy vọng họ sẽ in thêm.

Tôi gần đến nơi rồi - tôi có thể thấy chiếc xe 7 chỗ trống không của chị gái tôi đỗ ở phía trước. Tôi dừng lại ở một chiếc ghế đá, cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Tôi ghét cảm giác này.

Một âm thanh xao động trong không khí, tiếng bước chân cường điệu, như trong phim hoạt hình.

Tôi ngước lên và thấy một người nghệ sĩ kịch câm, mặt hóa trang trắng đen, đội chiếc mũ nồi đỏ, mặc áo phông kẻ sọc. Hắn ta đã dừng lại, đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang cố nhận ra tôi là ai.

"Cái gì?!" tôi buột miệng.

Hắn ta ném cho tôi một cái nhìn kiểu "Anh nghiêm túc đấy à?", rồi liếc xuống bộ trang phục của mình và lặng lẽ bật cười.

Có lẽ tôi sẽ thấy chuyện này hài hước nếu tôi không sắp phải đối mặt với một buổi họp mặt gia đình đau buồn.

"Này, xin lỗi nếu có hơi bất lịch sự, nhưng giờ không phải lúc đâu anh bạn."

Tôi rút một tờ năm mươi nghìn và cố đưa cho hắn.

Hắn ta búng tay một cái rồi chỉ vào tôi, như thể chợt nhớ ra điều gì. Thò tay vào túi, hắn lôi ra một tờ rơi tìm trẻ lạc, nó mới cứng.

Là tờ rơi tìm An Nhiên.

Hắn chỉ vào tôi, rồi chỉ vào ảnh con bé, rồi lại chỉ vào tôi.

Lắc đầu một cách tinh nghịch, hắn nhét tờ rơi lại vào túi và đi ra giữa lòng đường.

Tôi bật dậy. "Này, đó là cháu gái tôi! Anh lấy nó ở đâu?"

Hắn ta chỉ vào tôi với vẻ mặt sốc óc, rồi lại lặng lẽ cười một lần nữa.

"Tại sao anh lại có nó? Con bé ở đâu?!"

Bây giờ hắn ta đang diễn trò bức tường vô hình.

"Tôi không có thời gian cho trò này đâu, đồ khốn!"

Hắn giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho tôi đợi. Sau đó, hắn làm động tác cởi một chiếc ba lô và đặt nó xuống trước mặt mình.

Vẻ phấn khích lóe lên trên gương mặt hắn khi hắn bắt đầu từ từ kéo khóa chiếc túi tưởng tượng, dùng toàn bộ cơ thể để cường điệu hóa chuyển động.

Và rồi, với một động tác kịch tính, hắn kéo toang chiếc túi ra.

Con bé ở trong đó. Cháu gái tôi. Tôi có thể thấy con bé.

Nó đang cuộn tròn trong tư thế của một bào thai, trông gầy gò đến đáng thương - khuôn mặt hốc hác. Đôi mắt nó nheo lại, cố gắng thích nghi với ánh sáng.

Con bé nhìn thấy tôi.

Và ngay khoảnh khắc tôi nhận ra con bé cũng nhận ra mình - hắn đóng sập nó lại.

Hắn kéo khóa chiếc túi vô hình và quàng nó lên lưng.

Tôi lao về phía hắn, nhưng lại đâm sầm vào bức tường vô hình chết tiệt!

Hắn lặng lẽ cười.

Tôi đấm thùm thụp vào rào cản, nhưng nó không vỡ. Tôi mò mẫm tìm một lối đi - không hề có.

Hắn di chuyển qua khỏi dải phân cách giữa đường. Tôi không còn thấy được nửa thân dưới của hắn nữa.

"TRẢ CON BÉ ĐÂY!, THẰNG CHÓ! TRẢ ĐÂY!"

Hắn làm điệu bộ như đang nhấn một cái nút, rồi bước một bước lớn về phía trước—như thể đang bước vào một thứ gì đó.

Thêm một lần nhấn nút nữa.

Hắn vẫy tay chào tôi.

Hắn đang bắt đầu đi xuống.

Tôi xô mạnh qua bức tường vô hình, chạy nhanh hơn bao giờ hết.

Chiếc mũ nồi của hắn vừa khuất dạng khỏi tầm mắt tôi, đúng lúc tôi chạm tới dải phân cách.

Hắn đã biến mất. Con bé cũng biến mất.

Cô gái mặc váy trắng

Chuyện này xảy ra khi tôi 13 tuổi. Hè năm đó, mẹ tôi rủ ba chị em chúng tôi – tôi, em gái và anh trai – về quê ngoại ở một vùng quê ven biển thuộc tỉnh Bến Tre để nghỉ hè. Ban đầu, cả nhà định thuê homestay gần biển cho tiện, nhưng bà ngoại nghe tin liền bảo cả nhà về nhà bà ở cho vui. Căn nhà đó đã hơn 70 năm tuổi.

Tôi và các anh chị thì không mấy hào hứng, vì từng nghe nhiều lời đồn rùng rợn về ngôi nhà đó: nào là tiếng bước chân ban đêm, nào là giọng nói thì thầm khi không có ai… đủ thứ chuyện kỳ lạ.

Mẹ tôi thì gạt đi, cho là mấy chuyện tào lao do hàng xóm bịa ra để dọa con nít. Bà còn khẳng định nếu ai thấy gì kỳ lạ, cả nhà sẽ lập tức chuyển qua nhà dì Năm ở gần đó.

Vậy là chúng tôi bắt đầu kỳ nghỉ hè. Gần như ngày nào cũng ra biển, đi chợ quê mua mấy món đồ lưu niệm, ăn cá nướng, dừa tươi rồi về nhà bà nằm võng hóng gió.

Cho đến một đêm, trời oi bức kinh khủng, chắc cũng phải tầm 35 độ và mấy cái quạt máy cũng không ăn thua. Mẹ tôi đề nghị cả nhà dọn lên sân thượng ngủ cho mát. Nói là sân thượng chứ thật ra đó là một căn phòng nhỏ không có mái, lộ thiên trên nóc nhà.

Chúng tôi lau sàn rồi trải chiếu, gối mền ra nằm. Anh trai tôi ngủ trước, rồi tới em gái, cuối cùng là tôi. Lúc đầu tôi ngủ rất ngon, gió nhẹ mát rượi, không gian yên tĩnh ru tôi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Chỉ cho đến khi tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.

Giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng là đang gọi tôi. Tôi mở mắt, ngồi dậy và đi về phía cửa. Tôi khẽ đáp lại: “Ai đấy?” – nhưng không có ai trả lời.

Tôi bước ra hành lang nhỏ, cúi nhìn xuống cầu thang. Và rồi… thứ tôi nhìn thấy cho đến bây giờ vẫn chưa từng kể cho ai nghe.

Dưới chân cầu thang, trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn huỳnh quang, là một cô bé mặc váy trắng đang đứng nhìn lên chỗ tôi. Nhưng điều kinh khủng là cái cổ cô bé… ngửa lên một cách kỳ dị, gần như . Mặt cô ấy như thể dán ngược lên trần nhà, trống rỗng và lạnh lẽo.

Rồi cô bé quay lưng lặng lẽ bước đi, bóng dáng dần khuất sau hành lang tối om.

Tôi đứng như trời trồng vài phút, rồi lặng lẽ quay vào nằm xuống, cố ép mình ngủ tiếp nhưng trái tim thì đập thình thịch. Lúc đó, tôi bắt đầu tin vào những lời đồn về căn nhà này.

Một tuần sau, trong lúc ngồi uống trà với bà ngoại, tôi buột miệng hỏi có chuyện gì từng xảy ra ở sân thượng không. Bà im lặng một lúc rồi thở dài:

“Mười năm trước có con bé hàng xóm tên Linh, mới 12 tuổi, nhảy từ sân thượng nhà mình xuống tự tử. Từ đó… tối tối cũng có người nói thấy nó đi loanh quanh ngoài hành lang trắng đó...”
Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi biết chắc chắn – cô bé đêm đó, chính là Linh.

Thứ đó… không phải là người.

Hồi tôi học lớp 7, trường tổ chức một chuyến cắm trại ở vùng rừng núi Nam Đông – một nơi được đồn thổi là “rừng thiêng nước độc”, ít người dám bén mảng vào ban đêm. Khu cắm trại chỉ là vài chiếc lều dựng tạm giữa rừng, vắng vẻ và âm u. Mỗi lều chứa khoảng 12 học sinh, nằm san sát nhau trên nền đất ẩm lạnh.

Tôi khá thích các hoạt động ban ngày: dựng bè tre, đá bóng, tối thì nướng khoai, nướng kẹo bên bếp lửa. Khi đến giờ ngủ, tôi chọn góc trong cùng của lều, mở va-li ra mới tá hoả là quên mang đồ ngủ. Đành mặc luôn bộ quần áo đi đường nằm tạm, cũng chợp mắt được khoảng 3-4 tiếng.

Đến nửa đêm, tôi giật mình vì nghe tiếng sột soạt kèm tiếng lục lọi lạ tai. Quay người lại, tôi thấy có hai bóng người cao lêu nghêu đang lom khom ở ngoài lều, bên cạnh va-li của mình. Tôi nghĩ là có đứa nào dậy để đi vệ sinh, nhưng càng nhìn kỹ, dáng chúng nó không giống người – gầy khẳng khiu, lưng còng gập, cao đến mức tôi chỉ nhìn thấy ở phần thắt lưng trở xuống.

Tôi kinh hãi nhìn nhìn thứ đó, tim tôi lúc đó như chậm nhịp lại. Dù chỉ nhìn qua lều và thấy mờ mờ, tôi cũng đoán được da của chúng sần sùi như thân cây khô mục, lạnh toát. Rồi chẳng hiểu sao, tôi lại thiếp đi như vừa uống một liều thuốc ngủ mạnh vậy.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy nhờ chuông báo thức trên điện thoại reo inh ỏi. Điều lạ là tôi chắc chắn mình đã tắt trước khi ngủ, hơn nữa, điện thoại là đồ cấm mang theo, tôi chưa hề nói với ai là mình lén đem theo máy.

Tiếng chuông đánh thức mấy đứa trong lều, tụi nó hỏi điện thoại của ai thì tôi giả vờ vẫn đang ngủ để né tránh. Nhưng đến giờ cũng phải dậy nên tôi chui ra ngoài.

Trời sáng sớm mà lạnh buốt, tôi bước ra phía sau lều đi vệ sinh. Khi quay lại, tôi chết lặng: gần chỗ hai cái bóng người tối qua, có xác một con thỏ trắng bị cắn nát, máu loang ra cả mảng đất. Tôi gọi thầy giáo, thầy chỉ nhíu mày rồi nói chắc bị thú rừng cắn, sẽ nhờ bảo vệ dọn.

Cả ngày hôm đó tôi cứ thấy bồn chồn, nằm lì trong lều ăn bánh kẹo, không muốn tham gia hoạt động gì. Buổi tối, đến giờ cơm là món mì gói trộn lạnh tanh và khô khốc, tôi đành nuốt vội cho xong.

Khoảng gần 9 giờ tối, thầy căn dặn: “Nếu đứa nào muốn đi vệ sinh ban đêm thì phải đi đôi nhá, rừng này ban đêm nguy hiểm lắm.” Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều nhưng cũng chọn tạm một bạn để "ghép đôi" nếu cần.

Khuya, tôi lại bị đánh thức, lần này không phải bởi sinh vật kia mà do buồn tiểu. Tôi lay bạn dậy nhưng nó ngủ như chết. Đành phải lẻn ra một mình.

Khi bước ra khỏi lều, tôi liếc qua hàng ghế đá cạnh bếp lửa, và tôi thấy nó.

Sinh vật đó đang đứng đó, cao gần gấp đôi người thường, tay nó cầm thứ gì đó đẫm máu, có lông như động vật. Nó đứng im như tượng, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt lõm sâu và tối om. Tôi như bị đông cứng, nhìn nó mấy chục giây mà không dám nhúc nhích.

Rồi chợt nó cử động, nhấc bước chân và bắt đầu tiến về phía tôi đang đứng, tôi sợ hãi quay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa run lập cập. Được một lúc, thấy không gian im lặng, tôi mở cửa nhìn ra hàng ghế trống trơn, không có gì cả.

Sáng hôm sau, tôi định kể lại cho thầy cô và các bạn nghe, nhưng miệng như bị ai bóp nghẹt – không nói nên lời. Mỗi khi cố mở lời, tai tôi lại ù đi, mắt hoa lên như bị ai đó ngăn tôi kể câu chuyện này.

Tối cuối cùng trước khi rời trại, tôi lén kiểm tra lại va-li… thì thấy giữa đống quần áo là một nhúm lông trắng dính đầy máu, tôi không thể nào nhầm được, chính là bộ lông của con thỏ đêm đó. Bên dưới lớp lông... là một mảnh giấy nhỏ cũ kỹ, trên đó viết nguệch ngoạc bằng thứ mực đỏ thẫm:

"Mày đã thấy tao."

Tôi ngước nhìn quanh khu rừng, gió rít lên từng hồi như tiếng rên rỉ ai oán từ những bóng hình chưa được siêu thoát.

Chuyến xe rời khỏi trại sáng hôm sau. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, đầu óc trống rỗng. Khi xe lăn bánh qua rìa rừng, tôi liếc nhìn lần cuối…

…và thấy nó đứng đó, giữa hai gốc cây già, đang giơ tay vẫy chào.

truyện ma hay

Có thứ gì đó chạy lên cầu thang

Hồi tôi còn học cấp hai, tôi chơi thân với một thằng bạn tên Hải, nhà nó ở trong một căn nhà ba tầng kiểu Pháp cũ trong một con hẻm nhỏ ở quận Ba Đình, Hà Nội. Nhà nó to, cổ, tường dày, hành lang dài, và luôn có mùi ẩm mốc phảng phất như trong viện bảo tàng.

Tôi hay qua nhà nó chơi, nhưng có một đêm tôi ngủ lại - và đến giờ tôi vẫn không thể nào quên được chuyện xảy ra hôm đó.

Tối hôm ấy, bọn tôi chơi game PlayStation trong phòng nó tới khuya. Tôi thì vốn khoái mấy chuyện tâm linh nên mới gợi chuyện, hỏi về cái nhà cũ kỹ của nó. Hải kể là có nhiều đêm cũng nghe những tiếng động lạ, đặc biệt là khoảng nửa đêm, nên nó luôn đóng cửa phòng khi ngủ.

Tôi hỏi cụ thể là nghe thấy gì, thì nó kể: “Tầm 12h là bắt đầu nghe tiếng bước chân đi lên cầu thang. Lúc đầu thì chậm rãi, như người lớn đi bình thường, nhưng tới khi tới hết cầu thang… thì đột nhiên có tiếng chân chạy thẳng về phía phòng tao, nghe rất rõ ràng, mà lần nào cũng vậy.”

Nó bảo chưa bao giờ dám mở cửa phòng để xem thứ gì gây ra tiếng động đó. Tôi lúc đó nghĩ chắc nó đùa hoặc tự hù dọa mình, nên Hải mới thách tôi: “Đêm nay thử để cửa mở xem mày chịu nổi không?”

Tôi đồng ý, lòng thì hồi hộp, nhưng cũng háo hức. Tôi nói sẽ để cửa mở nguyên đêm để xem thật sự có gì xảy ra.

Khoảng gần 12h đêm, nhà Hải đã tắt hết đèn, bố mẹ và em nó đều ngủ cả. Căn nhà chìm trong sự yên tĩnh lạ lùng, chỉ còn ánh đèn ngủ yếu ớt trong phòng. Rồi... tôi bắt đầu nghe tiếng bước chân trên cầu thang.

Lúc đầu, tôi nghĩ chắc ai trong nhà đi vệ sinh, nhưng rồi nhớ ra: cầu thang nằm ngay trong tầm nhìn từ chỗ tôi nằm, và không có ai cả. Chỉ có bóng tối, trống trơn, nhưng tiếng bước chân vẫn đều đều, như ai đó đang lên.

Rồi... chợt tiếng bước dừng lại… rồi chuyển thành tiếng chạy - nhanh, rõ, hướng thẳng về phía cửa phòng trước mắt tôi. Nhưng tôi vẫn không thấy gì cả.

Quá sợ hãi, trong tích tắc, tim đập thình thịch, tôi đập cửa lại cái “rầm”, chẳng dám nhìn ra. Căn phòng trở nên im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở dồn dập của tôi.

Cho đến tận bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn không thể quên cảm giác đêm hôm đó. Vẫn cứ tự hỏi: đêm nào cũng vậy, rốt cuộc thứ gì đã chạy lên lầu như thể đang tìm ai đó?

Nếu được quay lại lần nữa, chắc tôi sẽ không đóng cửa. Nhưng... cũng có thể là tôi sẽ lại làm y như vậy.

Ai đã gọi điện?

Tôi đến cơ quan muộn. Ngủ quên, xe máy thì hỏng, còn xe buýt thì trễ mất vài giây. Gần 10 giờ sáng tôi mới tới nơi, mặt đỏ bừng vì cáu kỉnh. Đồng nghiệp thì chẳng buồn để ý đến tôi, họ túm tụm quanh màn hình máy tính, tôi nghe vài người còn khóc thút thít.

Sếp nhìn thấy tôi thì thét lên. Hai chị em nhìn nhau, kinh hãi vì những lý do hoàn toàn khác nhau.

“Ối dồi ôi, em đấy à, chị còn tưởng mày bị…” Sếp tôi bỏ lửng câu nói. Hóa ra mẹ tôi gọi đến chỗ làm, báo với mọi người rằng tôi đã chết.

Nghe xong, tôi sững sờ, tôi đã cắt liên lạc với mẹ hơn 10 năm rồi. Làm sao bà biết tôi làm ở đây, và tại sao lại gọi để nói cái chuyện quái gở ấy?

Tôi ngượng ngùng giải thích rằng mẹ tôi bị vấn đề tâm thần, cố cười cho qua nhưng tiếng cười nghe khô khốc.

Định nhắn tin kể chồng về chuyện kỳ cục này, tôi mới phát hiện quên điện thoại ở nhà trong lúc vội vàng sáng nay.

Về đến nhà, tôi thấy một lẵng hoa to đùng đặt trước cửa. Cúi xuống nhặt, tôi đọc tấm thiệp kèm theo. Đó là thiệp chia buồn, gửi đến chồng tôi, bày tỏ nỗi tiếc thương vì tôi đột tử bất ngờ.

Tôi lắc đầu, cơn giận trào lên, tôi ném thẳng lẵng hoa vào thùng rác.

Tôi biết mẹ tôi vốn dĩ không bình thường, nhưng lần này thì quá lắm rồi. Không chỉ kỳ lạ, mà còn rợn người. Chồng tôi, anh Tuấn, đang nằm dài trên ghế, khăn ướt đắp trán. Thấy tôi, anh giật cả bắn người.

Anh thở hổn hển, ôm chầm lấy tôi, hôn tới tấp. Tôi cảm nhận được nước mắt anh.

Khi anh bình tĩnh lại, chấp nhận rằng tôi vẫn sống nhăn, chúng tôi ngồi xuống bàn xem ai là người đã gây ra chuyện quái quỷ này.

Tôi muốn gọi lại số đã liên lạc với anh, nhưng đó là số ẩn. Tôi định kiểm tra lịch sử cuộc gọi ở cơ quan, nhưng linh cảm cũng sẽ vô ích thôi.

Tôi lên mạng tìm tên mẹ, hy vọng có địa chỉ, nhưng tôi chỉ thấy cáo phó – rằng bà đã mất cách đây 8 năm. Thế thì ai là đã gọi điện cho mọi người và bảo rằng tôi đã chết?

Đúng lúc đó, vị nha sĩ mà tôi hẹn làm răng đã gọi đến số điện thoại của chồng tôi, anh ta nói với chồng tôi xin chia buồn vì tôi đã mất. Và giọng nói gọi đến... đúng là của mẹ tôi.

Vòng Tay Đỏ

Một bác sĩ làm việc tại một bệnh viện, nơi đây các bệnh nhân được gắn những vòng tay màu để phân loại. Màu xanh lá: còn sống. Màu đỏ: đã qua đời.

Một đêm nọ, vị bác sĩ nhận được lệnh xuống tầng hầm bệnh viện lấy một số vật dụng cần thiết. Anh bước tới thang máy. Khi cửa thang mở ra, bên trong có một bệnh nhân, trông đang bận rộn với suy nghĩ riêng của mình.

Ở bệnh viện này, bệnh nhân được phép đi lại thư giãn trong khuôn viên, đặc biệt là những người nằm viện lâu ngày. Tuy nhiên, họ bắt buộc phải quay về phòng trước 10 giờ tối.

Bác sĩ mỉm cười lịch sự với người phụ nữ rồi nhấn nút tầng hầm. Một điều khiến anh thấy lạ là cô ta không hề nhấn nút chọn tầng trước đó. Anh tự hỏi liệu cô cũng đang định xuống tầng hầm hay không.

Thang máy cuối cùng cũng dừng lại. Khi cửa mở ra, trong ánh sáng mờ mờ của tầng hầm, một người đàn ông tập tễnh bước về phía thang máy. Hoảng hốt, bác sĩ vội nhấn nút đóng cửa. Cửa thang máy khép lại ngay trước khi người đàn ông kịp bước vào, và thang máy bắt đầu đi lên.

Tim bác sĩ đập thình thịch.

“Sao anh làm thế? Ông ấy chỉ muốn đi thang máy thôi mà,” người phụ nữ bên cạnh lên tiếng, giọng khó chịu.

“Cô có thấy cổ tay ông ta không?” vị bác sĩ hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy. “Nó có vòng tay màu đỏ, có nghĩa là ông ta chết đêm qua rồi. Tôi biết vì chính tôi là người phẫu thuật cho ông ấy.”

Người phụ nữ im lặng vài giây, rồi từ từ giơ cổ tay mình lên, nở một nụ cười ma quái và bảo: “Màu này, phải không?”

Cửa Sổ

truyen kinh di

Gần nửa đêm, Dương mệt mỏi bước vào một khách sạn tồi tàn bên lề con đường hoang vắng.

Mưa rơi không ngớt, từng giọt nước xối xả như muốn xóa sạch mọi dấu vết của sự sống. Bảng hiệu neon ghi "Còn phòng" chập chờn ánh sáng yếu ớt, hắt lên bầu trời một thứ màu sắc ma quái.

Người phụ nữ già nua tại quầy lễ tân đẩy chìa khóa phòng số 34 về phía Dương mà chẳng buồn nói lời nào.

Cái phòng trọ tệ hại đúng như Dương dự đoán – giấy dán tường loang lổ, mùi ẩm mốc nồng nặc, và chiếc giường trông không hề êm ái. Dương vứt túi đồ xuống sàn, ánh mắt nhanh chóng bắt gặp một chiếc cửa sổ ở góc xa căn phòng. Nó bị đóng chặt, với một tấm biển dán trên khung kính cùng với dòng chữ: “KHÔNG ĐƯỢC MỞ.”

Dương nhếch mép cười khẩy, anh lẩm bẩm, lắc đầu ngao ngán.

Dù điều hòa đang chạy, nhưng căn phòng vẫn rất ngột ngạt và bí bách. Không chịu nổi, anh tiến tới cửa sổ, cố vặn tay cầm cửa. Nhưng nó không hề nhúc nhích.

Bực bội, Dương lấy chiếc tua vít từ trong túi ra, cậy mạnh. Khung cửa gỗ kêu răng rắc, như thể đang chống cự lại lực vặn của anh. Cuối cùng, cửa sổ cũng trượt lên. Một luồng không khí mát lạnh ùa vào, khiến Dương thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đó cũng là lúc anh nhận ra điều bất thường.

Những chiếc đinh rỉ sét, cong queo, được đóng kín dọc khung ngoài cửa sổ. Lạ là chúng bị đóng từ bên ngoài, như thể ai đó đã cố gắng bịt kín cửa sổ bằng mọi cách. Trong bỗng chốc Dương cảm thấy hơi sợ, nhưng anh gạt đi. “Chắc là chống gió bão thôi,” anh tự nhủ.

Sáng hôm sau, khi nhận chiếc bánh mì sandwich ở quầy lễ tân, Dương thản nhiên nhắc về cái cửa sổ.

“Cửa sổ phòng tôi có biển ‘không được mở’. Lý do gì vậy? Tôi đã mở điều hoà nhưng vẫn bí lắm, cho nên, xin lỗi tôi phải cạy nó ra.”

Người phụ nữ sững lại, nụ cười trên môi chợt tắt. “Cậu… đã mở nó rồi sao?” bà hỏi, giọng run rẩy.

“Vâng”, Dương cau mày. “Nó còn bị đóng đinh kín từ bên ngoài, sao lại phải thế nhỉ?"

Mặt người đàn bà tái nhợt. Bà nắm chặt cây bút ở quầy lễ tân, giọng nói lạc đi. “Những chiếc đinh đó… không phải để ngăn gió bão,” bà thì thào.

Dương nhíu mày. “Ý bà là sao?”

Bà do dự, rồi ghé sát lại, giọng nhỏ đi hẳn. “Cách đây vài tháng, một người đàn ông từng ở phòng đó. Ông ta… gặp vấn đề. Một đêm nọ, ông ấy mở cửa sổ đó và nhảy xuống.”

Bà ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng nét sợ hãi.

“Sau đó, khách ở lại căn phòng đó bắt đầu nghe thấy tiếng thì thầm. Một số còn nói rằng có cảm giác bị ai đó cố đẩy ra phía cửa sổ. Chúng tôi chưa có đủ kinh phí để thay thế, nên chỉ đóng đinh nó lại. Không phải để ngăn cửa sổ mở… mà để ngăn ông ta gọi ai khác.”

Dòng máu trong người Dương lạnh toát. “Bà đùa đúng không?”

Người phụ nữ không trả lời. Bà chỉ nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.

Dương đi nhanh về phía hành lang, định thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng. Khi bước ngang qua cửa sổ, một thứ gì đó trong tấm kính phản chiếu làm anh đứng khựng lại.

Trong kính, một người đàn ông đứng ngay sau lưng anh. Khuôn mặt trắng bệch, quai hàm trễ xuống, đôi mắt hõm sâu đỏ ngầu. Hai bàn tay cong queo, gân guốc đang bấu chặt lấy vai anh.

Dương quay ngoắt lại, ánh đèn chợt nhấp nháy rồi phụt tắt.

Mất Tích

Tôi cần sự giúp đỡ.

Đây là lần thứ 3 tôi cố gắng viết ra những dòng này. Hoặc có lẽ là lần thứ 4. Mấy ngày vừa qua dường như đang hòa tan vào nhau, chẳng còn ranh giới.

Chồng tôi, Duy, đã mất tích được 16 ngày. Cảnh sát không xem đây là chuyện nghiêm trọng, nhưng họ đâu có hiểu.

Duy chẳng bao giờ bỏ dở công việc của mình như thế. Anh ấy đam mê xây dựng "đế chế nhỏ" của riêng mình đến mức đôi lúc tôi tự hỏi liệu anh ấy còn nhớ rằng anh vẫn có một người vợ hay không. Chính vì thế, giờ tôi đang ngồi trong văn phòng của anh ấy, giữ mọi thứ ngăn nắp, chờ anh trở về.

Những tờ giấy trên bàn làm việc cứ tự động di chuyển. Duy thường để giấy tờ vương vãi khắp nơi mỗi khi có ý tưởng. Anh quá đắm chìm vào các con số đến mức chẳng buồn đóng cửa sổ.

Tôi đã không ngủ trong ba ngày rồi. Đêm qua, âm thanh đó bắt đầu xuất hiện, chỉ là tiếng thì thầm, âm thanh những tờ giấy trượt nhẹ qua giấy giữa không gian tĩnh lặng đến rợn người. Khi tôi kiểm tra văn phòng, chẳng có gì cả. Nhưng ngay khi tôi quay đi, thứ gì đó đập vào mắt tôi, chiếc ghế của anh đã tự di chuyển. Chỉ vài centimet, nhưng vừa đủ để nó hướng thẳng vào tôi.

Tôi đẩy nó về vị trí cũ. Lúc nào tôi cũng đẩy nó trở về vị trí cũ.

Một tiếng sau, âm thanh lạ ngày càng to hơn. Lúc đầu nó như bị bóp nghẹt, giống như có thứ gì đó đang cố nói xuyên qua những lớp vách. Tôi tìm thấy giấy tờ nằm bừa bãi trên bàn – những tài liệu mà tôi đã sắp xếp gọn gàng. Hợp đồng khách hàng hay những tờ lệnh chuyển tiền. Những con số được viết bằng nét chữ của tôi – nhưng tôi không nhớ mình đã viết.

Duy từng rất rõ ràng về việc không cho tôi nhúng tay vào tài chính của anh. Anh đã làm điều đó rất rõ ràng trong cái đêm ấy.

Mỗi sáng, chiếc ghế của anh lại quay về hướng cửa. Dù tôi luôn đẩy nó về vị trí ban đầu.

Chiếc ghế da bắt đầu nứt nẻ thành những hoa văn kỳ lạ. Trên tay vịn có một vết ố ngày càng sẫm màu, bất kể tôi có rửa hay kỳ cọ mạnh đến đâu đi nữa, nó vẫn ở đó.

Bây giờ là 2h15 sáng. Nhiều con số hơn, vẫn là nét chữ của tôi, phủ kín bàn làm việc của anh. Các khoản tiền được chuyển, mật khẩu, mã pin tài khoản, cứ ba tiếng giữa mỗi lần chuyển, đủ để không làm hệ thống ngân hàng phát hiện. Tôi không hề viết những thứ này, nhưng tay tôi lại có mực.

truyện ma hay

Bỗng có tiếng cào phát ra từ dưới tấm ván sàn dưới chiếc ghế. Cái tấm ván mà tôi đã sửa, cái mà tôi đã chắc chắn là sạch sẽ.

Có thứ gì đó tối màu đang thấm qua gỗ. Thứ gì đó có mùi giống nước hoa sau khi cạo râu của anh ấy, nhưng mùi pha lẫn mùi gì đó khiến nó khó ngửi hơn.

Cảnh sát lại đến.

Họ hỏi về lớp đất mới trong vườn, nhưng đó đâu phải nơi họ nên tìm.

Họ chẳng bao giờ tìm đúng nơi, và cũng chẳng bao giờ hỏi đúng câu cần hỏi.

Hiến Máu

Một tin nhắn gửi đến điện thoại của tôi lúc 4:02 chiều: “Cảm ơn bạn đã hiến máu! Sự đóng góp của bạn có thể cứu được một mạng người!”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, bối rối. Ủa tôi đâu có hiến máu? Thậm chí cả ngày hôm đó tôi còn chả rời khỏi nhà. Tôi nhún vai, nghĩ rằng chắc có sự nhầm lẫn thôi.

Nhưng tối hôm đó, tôi nhận ra điều kỳ lạ. Cánh tay của tôi đau nhức, cụ thể là ở phần khuỷu tay. Khi xắn tay áo lên, tôi thấy một vết kim nhỏ, xung quanh có vết bầm mờ mờ.

Sáng hôm sau, tôi gọi đến trung tâm hiến máu được liệt kê trong tin nhắn. Người phụ nữ ở đầu dây xác nhận:

“Vâng, bạn đã hiến máu vào chiều hôm qua. Túi máu của bạn đã được xử lý và đang chờ để truyền cho các bệnh nhân.”

“Sao lại thế được nhỉ?” tôi nói, giọng run rẩy. “Tôi đâu có đi đâu ngày hôm qua.”

Im lặng một hồi. Rồi cô ấy nói:

“Bạn chắc không? Hôm qua bạn còn ký vào Phiếu đăng ký hiến máu tình nguyện trước khi hiến máu mà. Tôi có thể gửi email cho bạn xem.”

Email đến ngay sau đó. Đính kèm là một bản scan Phiếu đăng ký hiến máu tình nguyện của bản thân, và chữ ký ở cuối trang rõ ràng là của tôi.

Tối hôm đó, tôi lắp một chiếc camera trong phòng ngủ, hướng thẳng về phía giường. Tôi cần câu trả lời.

Sáng hôm sau, khi xem lại đoạn ghi hình, tim tôi như rớt khỏi lồng ngực.

Vào lúc 2:15 sáng, cánh cửa phòng ngủ tự mở ra. Có bóng một ai đó lững thững bước vào phòng, thứ gì đó mà tôi không thể nhìn rõ. Nó mờ mờ ảo ảo, như thể chiếc camera bị nhiễu và không thể xử lý được hình dạng của nó.

Hình bóng ấy đứng bên cạnh giường, nhìn tôi chăm chú suốt hàng giờ đồng hồ.

Rồi nó cúi xuống, ghé sát mồm vào tai tôi và thì thầm điều gì đó. Cơ thể đang ngủ của tôi không hề cử động, nhưng bóng hình ấy từ từ với tay về phía cánh tay tôi với một chiếc kim tiêm.

Đang xem đến đó, chợt có một tin nhắn gửi đến điện thoại của tôi với nội dung:

“Cảm ơn bạn đã hiến máu lần hai! Hẹn gặp bạn vào ngày mai.”

Dòng Chữ Trên Tường

truyen kinh di

Một cậu bé đang ngủ say trên giường thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài phòng. Cậu hé mắt nhìn xem chuyện gì đang xảy ra thì bỗng cánh cửa phòng bật mở, một kẻ sát nhân đang kéo theo xác của cha mẹ cậu. Hắn im lặng dựng hai cơ thể ấy lên ghế, rồi viết gì đó lên tường bằng máu của họ. Sau đó, hắn trốn dưới gầm giường của cậu bé.

Cậu bé sợ đến nín thở, cậu không thể đọc được những dòng chữ trên tường và biết rằng kẻ sát nhân đang ẩn nấp dưới gầm giường mình. Vì sự an toàn của bản thân, cậu giả vờ như vẫn đang ngủ và chưa hề tỉnh dậy. Cậu nằm yên, tĩnh lặng như hai thi thể của bố mẹ mình, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ từ dưới giường.

Thời gian trôi qua, mắt cậu dần quen với bóng tối. Cậu cố gắng đọc những dòng chữ, nhưng rất khó khăn. Khi cuối cùng cũng đọc được câu chữ, cậu không khỏi thở hổn hển.

"Tao biết mày vẫn đang thức", ngay lúc đấy, cậu cảm nhận có gì đó động đậy dưới gầm giường.

Đèn Tắt

Khi tôi còn nhỏ, tôi thường đọc sách vào ban đêm. Tôi luôn để chiếc đèn trong tủ quần áo bật cho đến sáng. Ánh sáng len lỏi qua khe cửa và xua tan ảo ảnh của bóng tối bằng ánh sáng trắng rực rỡ. Tôi cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Tôi cảm thấy an toàn đến mức thường quên tắt đèn khi đọc xong.

Nhưng vào một đêm, cái đèn đó bỗng tự tắt.

"Có thứ gì đó sau cánh cửa"

truyen ma ghe ron

Khi tôi còn là một đứa trẻ, gia đình tôi chuyển đến một ngôi nhà lớn cũ kỹ hai tầng với những phòng rộng lớn và sàn nhà kêu cót két. Bố mẹ tôi đều đi làm, vì vậy tôi thường về nhà một mình sau giờ học. Một buổi chiều sớm, khi tôi trở về, ngôi nhà vẫn chưa lên đèn.

Tôi gọi, “Mẹ?” và nghe thấy giọng hát của bà đáp lại từ trên lầu, “Gì?” Tôi gọi bà lần nữa khi trèo lên cầu thang để xem bà đang ở phòng nào, và lại nhận được câu trả lời “Sao?” tương tự. Chúng tôi đang trang trí nhà vào thời điểm đó, mọi thứ vẫn còn hơi bừa bộn và tôi không biết lối đi dẫn sang các phòng như thế nào, nhưng tiếng nói phát ra ở đằng xa, ngay cuối hành lang. Tôi cảm thấy không yên tâm, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là chuyện bình thường, vì vậy tôi vội vàng tiến về phía mẹ, biết rằng sự hiện diện của bà sẽ xua tan nỗi sợ hãi của tôi.

Ngay khi tôi vừa với tay đến nắm cửa để mở vào phòng, tôi nghe thấy tiếng cửa trước ở dưới tầng mở ra, và mẹ tôi gọi, “Con yêu, con về rồi à?” với giọng vui vẻ. Tôi giật mình lùi lại, hoảng hốt, và chạy xuống cầu thang để gặp mẹ, nhưng khi tôi liếc nhìn lại từ trên cầu thang, cửa phòng từ từ mở ra một khe nhỏ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thấy một thứ gì đó kỳ lạ ở trong đó, và tôi không biết đó là gì, nhưng nó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Quên Điện Thoại

truyen ma

Tối qua, một người bạn đã vội vã kéo tôi ra khỏi nhà để kịp xem buổi nhạc biểu diễn tại một quán pub địa phương. Sau vài ly chếnh choáng, tôi chợt nhận ra điện thoại của mình không ở trong túi. Tôi kiểm tra bàn mà chúng tôi ngồi, quầy bar và cả trong nhà vệ sinh, nhưng không có kết quả.

Cuối cùng, tôi đã dùng điện thoại của bạn để gọi cho mình, hy vọng có người nhặt được sẽ liên lạc lại để tôi chuộc về. Sau hai hồi chuông, một người nào đó đã bắt máy, phát ra một tiếng cười khúc khích khàn khàn rồi tắt máy, rồi từ đó họ không trả lời lần nào nữa. Do đã hơi say và mệt nên tôi cuối cùng đã từ bỏ và quyết định về nhà. Khi về tới nơi, tôi thấy điện thoại của mình nằm trên chiếc táp ở đầu giường.

Mua Nhà Mới

Tôi đã mua một ngôi nhà mới ở thị trấn nhỏ này. Giá nhà khá rẻ, nhưng điều quan trọng nhất là tôi cần thoát khỏi thành phố ngột ngạt và bụi bặm. Vài tháng trước, tôi đã gặp rắc rối với một kẻ theo dõi mình. Dù đã khiến hắn bị bắt, tôi vẫn không thể xua tan cảm giác luôn có ánh mắt dõi theo mình. Tôi cảm thấy như có ai đó theo dõi tôi vào mọi lúc, dù ở nhà hay ngoài đường, nên tôi quyết định chuyển về vùng quê ít người hơn để tìm sự yên bình.

Ngôi nhà khá lớn và hơi cũ, nhưng lại rất ấm cúng. Người môi giới giới thiệu ngôi nhà cho tôi bắt buộc phải đề cập rằng một kẻ sát nhân hàng loạt từng sống ở đây, đó là lý do tại sao giá nhà lại rẻ. Tuy nhiên, anh ta và sau đó là Amelia, hàng xóm kế bên, đều nói rằng không cần để tâm đến chuyện đó. Đã có bốn chủ sở hữu khác sống ở đây trước tôi, và tất cả đều rất hài lòng với ngôi nhà.

Tôi yêu ngôi nhà này. Nội thất bên trong rất đẹp và tiện nghi. Người dân ở đây thì rất thân thiện, thường xuyên mang qua những chiếc bánh mới nướng hoặc mời tôi đến ăn tối. "Tụ tập," họ nói, "Đó là bí quyết để đảm bảo ai sống ở đây cũng yêu thích nơi này."

truyen ngan kinh di

Nhưng chỉ sau một tuần, tôi bắt đầu không còn thích nơi này. Cảm giác bị theo dõi quay trở lại, thậm chí còn tệ hơn trước. Tôi cố gắng phớt lờ, nhưng rồi bắt đầu tôi mất ngủ, quầng thâm lớn xuất hiện dưới mắt và tôi liên tục ngáp và Amelia tốt bụng cho tôi ở nhờ nhà cô vài đêm. Trong thời gian đó, tôi nghe được truyền thuyết một tên kẻ sát nhân hàng loạt từng sống trong nhà tôi. Dù không ai biết chính xác số người hắn đã giết, nhưng hắn là một người mắc chứng ái kỷ cực kỳ nặng.

Truyền thuyết kể rằng hắn không thể ngủ nếu không có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Cuối cùng, hắn bị bắt vì dựng một hình nộm để theo dõi hắn ban đêm. Chỉ có điều, đó không phải hình nộm, mà hắn đã giết một cô gái 17 tuổi chỉ để xác cô nhìn chằm chằm vào hắn. Câu chuyện khiến tôi lạnh sống lưng, và sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy như có hàng trăm cặp mắt dõi theo mình dù quay hướng nào.

Hôm nay là lần đầu tiên tôi phản ứng lại. Khi đang nấu bữa sáng, tôi lại cảm thấy ánh mắt đó. Theo bản năng, trong cơn sợ hãi, tôi ném con dao bếp, và nó cắm vào tường. Khi rút dao ra, trong khe hở tôi nhìn thấy một cặp mắt ngâm trong lọ formaldehyde.

Giờ đây, tôi đã ngồi nhìn cảnh sát lột từng mảng tường nhà mình. Cho đến nay, họ đã tìm thấy 142 cặp mắt trong những lọ thủy tinh nhỏ. Điều kinh hoàng nhất là... tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Lễ Cưới

Tôi quan sát cha vợ sắp cưới của mình nắm tay con gái bước đi trên lối đi. Nước mắt lăn dài trên gương mặt ông, khi tiếng nhạc cưới vang lên, nhắc nhở ông rằng chỉ trong vài phút nữa, ông sẽ phải chứng kiến cảnh tôi nắm tay con gái ông và đeo nhẫn cho cô ấy. Ông tiến đến bàn thờ, tôi nắm lấy tay cô dâu, nở một nụ cười rạng rỡ. Đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Cha cô dâu quỳ xuống và bắt đầu van xin. “Xin hãy, tôi đã làm những gì anh yêu cầu. Xin hãy trả lại con gái tôi.” Tôi nhìn chằm chằm vào ông. “Câm miệng lại và đừng làm hỏng khoảnh khắc này. Nếu ông ngồi xuống và thưởng thức buổi lễ, có thể tôi sẽ cho ông biết tôi đã giấu phần còn lại của cô ấy ở đâu.”

Ngón Tay Bí Ẩn

Tối qua, con gái tôi dự tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp và về nhà khá muộn, khoảng lúc 11:50 tối. Vừa đón con về, chúng tôi cho con bé đi ngủ luôn vì lúc ấy cũng khá muộn rồi. Sau đó, vợ tôi đi ngủ còn tôi thì xem bóng đá ở phòng khách rồi ngủ quên mất.

Trong cơn mơ màng tôi nghe thấy con bé vừa thì thầm gọi tôi, “Bố ơi”, vừa kéo tay áo của tôi. Thế là tôi tỉnh giấc, rồi con bé hỏi “Bố đoán xem tháng sau con mấy tuổi?”. “Bố không biết”. Tôi vừa đáp lời vừa cố gắng tỉnh táo lại. Bỗng con bé lôi 4 ngón tay người từ trong túi áo ra đưa tôi xem.

Đã 8 tiếng trôi qua, bây giờ là 7:30 sáng, con bé vẫn chưa chịu nói cho vợ chồng tôi biết 4 ngón tay ấy lấy từ đâu ra.

Vật trang trí Halloween

Vào dịp Halloween năm 2005 tại Delaware – Mỹ, người ta phát hiện một người phụ nữ treo cổ trên cây. Dù thấy cảnh đáng sợ vậy nhưng người qua đường không có một ai chú ý đến, cũng không có ai gọi điện báo cảnh sát. Mấy chục tiếng đồng hồ sau cảnh sát mới tới nơi mà phát hiện ra người phụ nữ này tự sát. Những người sống xung quanh thì cho rằng đó không phải là xác người thật mà là vật trang trí cho ngày Halloween.

Tiệc sinh nhật kinh hoàng

Gia đình nọ đang vui vẻ tổ chức sinh nhật cho con. Họ dùng camera để ghi hình lại toàn bộ buổi tiệc. Đứa bé đang vui vẻ nhảy lên nhảy xuống trên giường, sau đó, chợt bất cẩn ngã xuống đất chết. Ba mẹ đứa bé thương tâm không thôi. Sau đám tang của con, họ cùng xem lại đoạn phim đã quay hôm đó thì chợt phát hiện ra có một bàn tay đang quăng đứa trẻ lên xuống sau đó hụt tay không đỡ nó.

Chôn sống

Có người kể lại, ngày xưa có một cô hầu gái vô cùng xinh đẹp làm việc cho một gia đình nhà giàu. Nhan sắc của cô khiến người chồng không thể nào rời mắt. Trong lúc ghen tuông, bà vợ đã sai cô gái đi làm cho bà ta một việc ở nơi rất xa với hy vọng cô nàng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Thế nhưng khi xong việc, cô gái vẫn quay về. Sự trở lại của cô đã khiến bà vợ tức điên lên, bà ta sai người rút hết móng tay của cô gái, cắt toàn bộ tóc và lông mi. Sau đó, bà còn cắt miệng của cô, để chiếc miệng xinh xắn thường ngày vẫn cười mỉm duyên dáng kèo dài tận đến mang tai. Tất cả hàm răng của cô hầu bị kéo phăng ra, dí thanh kim loại đốt nóng vào người cô. Họ chôn cô gái vào một trong những bức tường nhà, chỉ chừa một lỗ thông hơi nhỏ.

Chôn sống

Một đêm, đang nằm trên giường ngủ cùng người chồng thì bà vợ cảm thấy vô cùng bức bối và bất an. Bà khó ngủ nhưng có cảm giác ai đó đang quan sát mình nên không dám cử động. Qúa sợ hãi, bà ta run rẩy kéo chiếc mền lông cừu qua đầu và nhắm mắt lại sau đó thò một tay ra nắm lấy tay người chồng để trấn an bản thân. Nhưng bà vợ chợt nhận ra, đôi tay mà bà ta nắm lấy rất mềm mại, dinh dính thứ chất lỏng tanh tanh nào đó và đáng sợ hơn nữa là nó hoàn toàn không có móng tay…

Ngón tay bí ẩn

Con gái tôi về nhà muộn tối qua, khoảng lúc 11:50 tối. Chúng tôi đón con bé từ bữa tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp. Khi về nhà, chúng tôi đưa con bé đi ngủ luôn vì lúc ấy cũng khá muộn rồi. Sau đó, vợ tôi về phòng ngủ còn tôi thì thức xem bóng đá rồi ngủ quên mất ở phòng khách.

Bỗng nhiên tôi tỉnh giấc khi con bé vừa thì thầm gọi tôi, "Bố ơi", vừa kéo tay áo của tôi. "Bố đoán con sẽ mấy tuổi vào tháng sau?". "Bố không biết, con yêu". Tôi vừa nói vừa đưa tay đẩy gọng kính cho tỉnh táo, "Con sẽ bao nhiêu tuổi thế?". Con bé mỉm cười và giơ ra 4 ngón tay người trong túi áo. Bây giờ là 7:30 sáng. Tôi và vợ đã ở bên con bé gần 8 tiếng đồng hồ mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Đến tận bây giờ, con bé vẫn không chịu nói đã lấy 4 ngón tay người ấy ở đâu.

Đi đêm

Một ông trung niên ăn nhậu say xỉn ngả nghiêng trên đường về nhà. Thân hình ông xiêu vẹo lắc lư bước qua đoạn đường vắng, miệng vừa ngân nga hát lảm nhảm. Tình cờ, thấy một cô bé đang ngồi hí hoáy cầm nhánh cây viết xuống đất, ông ta bước lại gần và hỏi:

"Con bé kia, làm gì ban đêm con gái con đứa ra đây ngồi đấy hả?"

Cô bé ấy ngước lên nhìn ông, miệng nở nụ cười khó hiểu trong khi đôi mắt đang ngập nước mắt, đáng sợ là đôi mắt của nó rất sâu và hốc mắt đen:

"Cháu đang lấy cây đào đất chôn một người cha cháu, ông ấy bỏ rơi mẹ con cháu, làm mẹ cháu sảy thai, nhưng giờ ông ấy chết rồi."

Ông bợm nhậu liền nghĩ, chắc nhà nó nghèo quá, không có tiền chôn cất đàng hoàng đây mà nên cũng không quan tâm lắm. Đang quay lưng định bỏ đi thì bất chợt vướng phải nhành cây dưới đất té xuống, không may đầu trúng ngay cục đá tảng chết ngay tại chỗ. Xác ông ta bị bùn đất lấp lên trong qua như một cái huyệt chôn.

Trong đêm khuya tĩnh mịch không bóng người qua lại, vang lên giọng nói rợn người của cô bé cùng giọng cười bí hiểm:

"Cuối cùng cũng xong rồi."

Vật trang trí Halloween

Năm 2005, một phụ nữ ở Delaware được phát hiện treo cổ tự tử ở một chiếc cây trên đường gần nơi cư trú. Điều đáng nói là ai cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng trong vòng nhiều giờ, không một ai gọi điện báo cảnh sát. Hóa ra, khi được hỏi, nhiều người cho rằng người phụ nữ treo lơ lửng này chỉ đơn thuần là một vật trang trí cho ngày Halloween.

Tiền Ai Làm Rơi Kìa?

Cô gái nắm tay bạn trai đi dạo trên đường. "Tiền ai làm rơi kìa?" Cô gái nói. Anh bạn trai nhặt lên xem một cách tỉ mỉ, đây là tờ đô-la âm phủ mà. Anh ta liền quăng đi, gió thổi tờ tiền rơi xuống giữa đường.

Cô gái nói: "Sao lại quăng đi? Rõ ràng là 100 ngàn thật mà."

Cô gái vội vàng chạy ra giữa đường, nhặt tờ tiền lên vẫy vẫy về phía bạn trai, vui vẻ nói:

"Anh xem, em đã nói là tiền thật rồi mà!"

Một chiếc xe từ đâu lao đến. Trong vũng máu, trong tay của cô gái vẫn đang nắm tờ đô-la âm phủ đã nhuốm đầy màu đỏ của máu tươi.

Truyện kinh dị ngắn

Bắt Xe Đêm

Nửa đêm, trên đường chỉ có mình tôi đợi xe, lúc này ở đằng xa có một chiếc taxi chầm chậm dừng lại ngay bên cạnh tôi, tài xế mở cửa sổ xe hỏi tôi:

"Ba người các cô đi đâu?"

Tôi vừa nghe xong liền vội vàng mở cửa xe, lao vào, kêu tài xế nhanh chóng lái xe đi, tôi sẽ trả gấp đôi tiền. Sau khi chiếc xe vội vàng chạy đi được một đoạn, hơi thở cùng nhịp tim của tôi cũng tạm ổn định lại, lúc này, tài xế đem cái đầu xoay đúng 180 độ đối diện với tôi hỏi:

"Giờ thì cô đi đâu đây?"

Hủ tiếu lề đường

Một anh công nhân nhà máy nọ đi làm về khuya, đói bụng, đoạn đường lại không một quán xá, anh ta bèn ghé đại vào một xe hủ tiếu lề đường ăn tạm. Anh ta gọi:

“Cho một tô bò viên với rau sống đầy đủ!”

Sau đó lại cặm cụi chà đôi giày dính đất do vừa đi ngang nghĩa trang.

Một tô hủ tiếu đột ngột xuất hiện trên bàn, kèm theo tiếng ồm àm của bà cụ chủ quán: “Của chú.”

Anh ta giật bắn mình, nhìn lại thấy bà cụ lưng còng, da mặt nhăn nheo. Đôi mắt bà ta sâu và đen thẵm đang nhìn anh mỉm cười thì anh ta mới hoàn hồn, vuốt ngực mấy cái rồi lao vào ăn ngấu nghiến.

Trong lòng không ngừng băn khoăn.

Quái! Rõ ràng không nghe tiếng bước chân, ấy vậy mà bà ta đứng cạnh mình lúc nào không biết!

Tô mì anh ăn rõ ràng múc từ nồi nước lèo bốc khói nghi ngút. Nhưng khi anh ta nhai lại có cảm giác tuy nó rất ngon nhưng như để nguội từ tầm hai ba tuần rồi!

Hôm sau, khi tan ca về, anh ta lại thèm ăn nên vỗ vai người đồng nghiệp rủ rê:

“Ê, đi ăn hủ tiếu gõ không? Tao mới phát hiện chỗ này ăn cũng được lắm!”

“Chỗ nào?”

“Bà già đứng chỗ ngã ba gần nghĩa địa Bình Hưng Hòa đó! Cũng gần nhà mày nhỉ!”

Anh đồng nghiệp như sực nhớ ra điều gì, giọng gấp gáp:

“Bà cụ giọng ồm ồm, mắt đen sâu hoắm ấy hả?”

Anh này cười đập tay:

“Bà ta chứ ai! Hôm qua tao mới ăn!”

Lập tức anh bạn kia mặt tái mét, run rẩy nói:

“Bà cụ chết rồi mà!!! Mày bị điên à? Bà ta mới chết hồi hai tuần trước do bị trượt gãy chân té cầu thang!”

Anh công nhân cứng họng, lòng bỗng nhớ lại tô hủ tiếu nguội ngắt cùng bước chân không tiếng động tối hôm đó…

Mua phải ngôi nhà ma ám

Tôi đã có gia đình và có một bé gái nhỏ, vào năm 2019, hai vợ chồng dành dụm được một số tiền nên mua một ngôi nhà nhỏ để dọn ra ở riêng. Ngôi nhà này cũng không quá cũ nhưng nghe đâu đã không ai ở từ lâu vì chủ cũ đi nước ngoài. Căn nhà cũng khá phù hợp với nhu cầu của vợ chồng tôi, hai phòng ngủ và có một vườn trái cây nhỏ nên nhà khá mát mẻ. Dù là trưa hè thì vẫn cảm giác mát đến lạnh lẽo. Lúc sửa sang lại nhà cửa tôi thấy ở sau bếp có một cái bình bằng sứ nhìn giống trong phim Tàu, đậy bằng một nút gỗ, tôi mở ra xem thử thì thấy bên trong có một sợi dây thừng, thấy bình đẹp quá nên tôi giữ lại dùng, lúc lấy sợi dây ra thì thấy trong đó còn một miếng bùa, tôi mang đi vứt cùng sợi dây luôn.

Ở được hai tuần thì bắt đầu có chuyện, đêm đang ngủ thì con gái tôi ngồi dậy khóc và than đói, bình thường bé không có thói quen ăn đêm, nhìn đồng hồ thấy 1 giờ sáng rồi, tôi dỗ bé ngủ tiếp vì sợ bé ăn giờ này sẽ không tốt cho dạ dày, nhưng bé vẫn khóc đòi ăn.

– Ngủ đi con, giờ còn gì mà ăn, sáng ba chở đi ăn phở – tôi dỗ

– Trong tủ có bánh bao thịt – bé nói

Tôi thấy hơi lạ vì nhiều lần tôi cho bé ăn nhưng bé bảo không thích ăn bánh bao thịt. Giờ tự dưng lại đòi. Tôi tôi xuống bếp hấp bánh, cho bé ăn xong thì bé mới chịu đi ngủ.

Qua hôm sau tôi rút kinh nghiệm cho bé ăn bữa phụ trước khi ngủ 1 tiếng, nhưng đến 1 giờ bé vẫn khóc và than đói, lại phải hấp bánh cho bé ăn. Bình thường bé hay chơi lanh quanh tôi thôi, mà khoảng thời gian đó bé hay khuất khỏi tầm mắt, đến khi tôi gọi mãi mới từ trong vườn chạy vào. Buổi sáng bé không ăn được gì nhiều , cứ ăn một tí lại nhè ra, nhưng cứ 1 giờ sáng lạ khóc than đói, tôi cũng mua sẵn đồ ăn để trong tủ, có một lần tôi mua bánh gan cho bé rồi về để vào tủ , lúc đó chồng tôi đang tắm cho bé. Đến khuya , bé dậy đòi ăn thì nói với tôi là:

– Mẹ lấy bánh bò cho con ăn đi – bé nói

– Không có bánh bò, mẹ có mua bánh gan cho con – tôi nói

– Mẹ mua bánh bò mà

Tôi đi lại tủ lấy bánh trong túi giấy ra đút cho bé ăn thì đúng là bánh bò, chắc là người bán đã nhầm, nhưng sao bé lại biết điều đó?

– Anh có mở ra coi bánh à? – tôi hỏi chồng

– Không, anh còn không biết em mua bánh – chồng tôi nói

Nhìn bé ăn ngồm ngoàm và nhiều hơn lúc trước, phút chốc đã ăn sạch hai cái bánh bò.

– Anh thấy hơi lạ rồi đó, nhìn nó ăn không giống bình thường – chồng tôi nói khi sáng

Gia đình tôi hơi ngược với các gia đình khác là chồng tôi luôn tin vào tâm linh, tôi thì lại chỉ tin vào khoa học. Sau khi chồng đi làm, tôi cũng lo bận bịu việc nhà, đến khi gọi bé vào ăn cơm thì quần áo dính đầy bùn đất. Tôi hỏi bé nói chơi ném đất ngoài vườn. Tôi tắm rửa thay quần áo cho bé thì thấy cổ bé có vết hơi đỏ đỏ, bé nói không biết cũng không đau. Tôi nghĩ bé ra vườn chơi bị gì đó quẹt trúng vì phía sau vườn còn chưa dọn dẹp xong, nên dặn bé cẩn thận, chỉ chơi quanh quẫn gần nhà thôi. Chiều hôm đó, khi chồng tôi về gọi, bé chạy từ vườn vào trên tay cầm một sợi dây.

– Giống sợi dây trong cái bình , em bỏ rác rồi mà – tôi nói, vì sợi dây này cũng có vết đen đen giống y sợi dây trong bình

– Bình nào? – chồng tôi hỏi

– Cái bình trong bếp đó, lúc dọn nhà em thấy đẹp nên giữ lại, trong bình có sợi dây với lá bùa mà em bỏ rác rồi

Nói đến đây thì mặt chồng tôi tối sầm lại, cầm sợi dây ra vườn đốt luôn. Nhưng cũng từ hôm đó, ác mộng của gia đình tôi mới thật sự bắt đầu. Hôm sau tôi đang tắm thì nghe tiếng phụ nữ nói chuyện bên ngoài, rõ ràng là nói chuyện lớn, nhưng lại không nghe rõ là nói gì. Tôi nghĩ là chồng tôi cùng ai đó về, tắm xong tôi đi ra không thấy ai, cùng lúc đó thì nghe tiếng chồng tôi ngoài cổng, con tôi thì đang ngồi xem TV. Tôi nghĩ mình nghe nhầm tiếng TV nên cũng không nói lại với chồng. Một lần khác tôi đang thay đồ trong phòng thì nghe rõ tiếng cười khanh khách ở bên ngoài, tiếng cười rất lớn, tôi giật mình mở cửa ra xem thì vẫn chỉ thấy con gái đang ngồi chơi một mình. Lúc đó tôi mới có cảm giác hơi lạnh gáy.

Tối hôm đó tôi hỏi chồng

– Anh có thấy gì lạ lạ ở nhà mình không?

– Chuyện gì em? – Chồng tôi

– Không thấy gì thì thôi

– Nếu em nói liên quan đến chuyện kia thì có

Chồng tôi mới kể là đã thấy nhiều lần , có lúc lờ mờ ngủ thì thấy có bóng đen ở dưới chân giường, có lần nghe tiếng nói chuyện khi tắm giống như tôi. Nhưng chồng tôi không nói vì nghĩ tôi không tin, chồng tôi biết có vấn đề từ khi thấy con ăn khuya và ăn một cách lạ như vậy. Hai vợ chồng định vài ngày nữa sẽ tìm thầy, vì qua hôm sau thì mẹ chồng tôi đến chơi. Với cũng cần thời gian để tìm thầy vì đó giờ tôi không tin tưởng nên ít quan tâm về chuyện thầy cúng, không biết ai giỏi.

Hôm sau chồng tôi đi đón mẹ, vừa vào cổng mẹ đã hỏi sao nhà nhìn âm u quá. Còn hỏi vợ chồng tôi có tìm thầy về cúng chưa, nhà để lâu không ai ở muốn vào ở thì phải cúng kiếng trước, mẹ nói có biết một thầy giỏi để mai mẹ gọi nhờ thầy làm lễ giúp. Tối đó chồng tôi trải nệm cho mẹ và con gái nằm ở ngay cạnh giường vợ chồng tôi. Đúng một giờ sáng thì tôi nghe bé nhà tôi khóc thét lên.

– Nội ơi, nội ơi, cô đừng giết nội con – bé con nói.

Tôi và chồng dậy mở đèn lên, thấy mẹ đang ôm cổ, miệng ú ớ, mắt nhìn đâm đâm lên trần nhà.

– Mẹ!  Mẹ! Sao vậy mẹ – Chồng tôi lay mẹ.

Tôi cũng bóp chân cho mẹ, không biết làm gì lúc đó. Chồng tôi đứng dậy lấy nước cúng trên bàn thờ đổ ra tay rồi xoa lên mặt và cổ mẹ, mẹ bắt đầu thở gấp rồi thờ đều từ từ cho đến khi tỉnh hẳn.

– Sao vậy mẹ? – tôi hỏi

– Nó bóp cổ mẹ, nó bóp cổ mẹ. – Mẹ chồng tôi nói với giọng sợ hãi.

Tôi lấy nước ấm cho mẹ uống bình tĩnh lại, lúc này tôi mới nhớ lời con gái nói.

– Con nói cô nào giết nội? – Tôi hỏi.

– Cô ở trong nhà mình – Bé khóc.

– Cô nào? – Chồng tôi hỏi.

– Cô hay ăn với con lúc khuya, cô kêu con dậy ăn, chơi với con.

Tôi và chồng đều tái mặt, cả nhà không dám ngủ, mở đèn ngồi đến sáng. Sáng mẹ chồng tôi liền gọi cho một người thầy, mẹ nói đã từng xem giúp cho cô họ của tôi, rất giỏi nên tôi cũng tin tưởng. Vì tôi sợ thầy đểu lại tiền mất tật mang.

Liên lạc không được với thầy mà lòng tôi như lửa đốt, chồng tôi nói cứ chở mẹ về trước, tạm để bé ở nhà mẹ luôn, trong lúc đó chỉ có tôi ở nhà, dù ban ngày nhưng tôi vẫn rất sợ, cứ ra cổng đứng ngóng chồng về.

Chiều đó thì liên lạc được với thầy, nhưng thầy nói đang ở xa không về ngay được, hẹn 2 ngày sau sẽ đến. Chồng tôi nói hay qua nhà mẹ ở đỡ, nhưng do trước khi dọn đi có một số cãi vã với anh chồng nên tôi không muốn. Với vợ chồng tôi cũng chưa bị ảnh hưởng nhiều.

Tối đó tôi đang tắm thì lại nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, tôi rất sợ nhưng cố gắng tắm thật nhanh, có gọi chồng nhưng không nghe trả lời. Lúc đang lau người thì nghe một giọng cười ré lên từ phía sau lưng, tôi giật mình quay lại thì thấy một người phụ nữ đu đưa trên trần phòng tắm. Tôi hét lên rồi mở cửa chạy ra ngoài. Chạy được vài bước thì quỵ xuống vì quá sợ, người phụ nữ gương mặt xanh và dữ tợn, giọng cười vẫn còn văng vẳng. Chồng tôi nghe tôi hét thì chạy xuống đỡ tôi, tôi lúc đó quá hoảng sợ cứ chỉ vào phòng tắm, chồng tôi nhìn thì không thấy gì.

Tôi vào phòng nằm một lúc mới bình tĩnh kể cho chồng nghe, chồng nói tối nay cứ mở đèn, đi đâu thì đi cùng nhau. Tối đang ngủ, tôi cảm giác nặng ở ngực, mở mắt ra tôi sửng sốt khi thấy một người phụ nữ, chính xác là người tôi thấy trong phòng tắm, đang treo cổ đu đưa trên trần nhà, hai chân vùng vẫy, mắt trợn ngược, lười lè dài. Tôi cố hét lên nhưng không được, như có gì chặn ở cổ họng. Muốn kéo chồng dậy cũng không được vì cơ thể đơ cứng. Gương mặt đáng sợ đó tiến ngày càng gần đến tôi, từng hốc mắt khóe miệng như có máu chảy ra. Lúc này tôi cố vùng hết sức thì hét lên được, tôi ngồi bật dây như vừa trải qua cơn ác mộng, vội ôm lấy chồng. Hai vợ chồng thức đến sáng cùng nhau.

Sáng sau khi chồng tôi đi làm, tôi qua nhà bạn chơi đến khi chồng về, vì quá sợ nên hai vợ chồng quyết định ra thuê nhà nghỉ ngủ tạm một hôm. Trưa hôm sau thì thầy đến, vừa vào nhà thầy đã chỉ vào phòng và nói ở đây có một người phụ nữ treo cổ. Thầy lấy lọ nước mang theo rồi hất khắp phòng. Chồng tôi đột nhiên quỳ gối xuống, tay ôm chặt lấy cổ như bị ai bóp, mắt trợn lên. Tôi ôm lấy chồng khóc luôn. Thầy kêu tôi tránh ra rồi hất nước vào chồng tôi.

Thầy đọc gì trong miệng rồi dùng tay gõ vào giữa trán, ngực và gáy của chồng tôi. Lúc này chồng tôi mới thở hắt ra và không giãy dụa nữa. Thầy trải khăn ra sàn, bày các viên đá ra bảo là làm lễ, tôi chỉ ngồi cạnh chồng cầu khấn.

Thầy làm lễ xong thì chồng tôi cũng tỉnh táo lại, thầy nói người phụ nữ này bị sảy thai, phát hiện chồng ngoại tình nên tự tử, oán khi nhiều nên vẫn còn trong ngôi nhà, thay vì làm lễ siêu thoát, người chồng lại làm lễ trấn để chị không phá được, giam giữ chị trong ngôi nhà này. Nên oán khí chị ngày càng cao. Khi dọn về đây tôi lỡ đốt bùa trấn của thầy nên chị mới có thể phá như vậy. Nghe đến đó tôi cảm thấy không còn sợ mà thấy thương chị, cùng phận đàn bà với nhau mà số chị khổ quá. Thầy nói chị rất thương bé con tôi, nên muốn cùng ăn cùng chơi với bé, khi mẹ chồng tôi vào nói kêu thầy về nên chị mới dọa, sau đó chồng tôi chở bé đi thì chị lại càng giận dữ.

Sau khi thầy giúp và cho bùa thì nhà tôi cũng không có gì xảy ra nữa, không còn cảm giác lạnh lẽo, chỉ có bé vẫn hay nhắc sao không thấy cô chơi với con nữa, tôi chỉ biết nói với bé là cô bận về quê.

Truyện ma ngắn rùng rợn

Câu chuyện xảy ra đã gần 20 năm rồi. Lúc này, là mẹ chưa sinh mình đâu, nhà mình hồi đó nghèo lắm, được ông bà cho miếng đất xây nhà. Vì nhà còn rất nghèo nên xây căn nhà đất đủ che mưa, che nắng thôi. Từ lúc này, câu chuyện rung rợn trong căn nhà đất bắt đầu.

Cha mình là một người chuyên đi đốn cây rừng nói chung là lâm tặc á. Ông đi rừng quen rồi, nên thú dữ hay ma quỷ đối với ông là chuyện bình thường.

Ba mình kể:

Hồi lúc ngủ tại nhà cứ đến khuya đang nằm ngủ thì ông cảm nhận rõ ràng có người leo lên người ông rồi ghì ông xuống. Lúc này, ông bất ngờ nên ráng mở mắt ra mà không được. Trong tâm trí ông biết lúc này là bị ma đè rồi, nên ông ráng hết sức có thể để tung ra bàn tay ma quái đó. Tung một hồi, thì thấy người nhẹ trở lại, cha mình tỉnh dậy thì chẳng thấy ai hết, nhưng lạ thay ở chỗ hai bắp tay ba mình lại in rõ bàn tay của ai đó đang siết bắp tay ông.

Rồi câu chuyện thứ hai cũng căn nhà cũ đó, là khi ngủ thì mẹ mình nghe tiếng chảo, chén, xoang kêu rỗn rẻn như có gì rung vậy, Mẹ mình nghĩ lúc này chắc là chuột, nên thức dậy đi xuống bếp, nhưng đã không còn nghe tiếng xoang, chảo nữa. Khi mọi chuyện trở lại bình thường thì mẹ mình lúc này về giường ngủ. Một lát sau, mẹ mình lần nữa nghe có âm thanh nhưng không phải âm thanh dưới bếp nữa mà là tiếng em bé đang cười giỡn trong nhà. Khi bà mở mắt tỉnh dậy thì điếng người. Gần giường là người phụ nữ ẵm đứa con đang đứng trên không, mặt trắng bệch đang nhìn mẹ mình và hình như đang cười. Mẹ mình lúc này chỉ biết la lên thật to cho cha mình dậy. Cha mình nghe tiếng thì tỉnh dậy hỏi sao vậy, thì mẹ mình kể đầu đuôi câu chuyện cho cha mình nghe rồi trấn an mẹ mình.

Thời gian sau, mẹ mình đẻ mình thì cũng mua được căn nhà khang trang gần kế bên nhưng không gặp ma nữa. Khi cha hỏi bà mình thì bà mình kể, hồi bà mình còn trẻ hình như đất nhà mình có chôn con của bà hàng xóm vì khó đẻ nên hai mẹ con kiệt sức mà chết. Đến lúc này cha mình nổi da gà.

Truyện ma ngắn chỉ gói gọn trong 2,3 câu

  1. Tôi đang có một giấc mơ đẹp thì bỗng chốc nghe tiếng búa đóng đinh. Sau đó, tôi gần như không còn nghe thấy tiếng thét của chính mình vì âm thanh của đất đá đang dần phủ kín cỗ quan tài.
  2. “Em không ngủ được” – nàng vừa thì thầm vừa bò lên giường với tôi. Tôi choàng tỉnh, lạnh toát, trong tay vẫn ôm chiếc váy được chôn cùng nàng.
  3. Tôi đắp chăn cho đứa con trai 5 tuổi của mình, nó vừa nhìn tôi đầy ngây thơ nói nhỏ từng tiếng “Bố nhớ kiểm tra xem dưới giường con có quỷ không nhé”. Tôi vui vẻ làm theo lời nó và nhìn xuống gầm giường. Ở đó, có một đứa bé khác nhìn tôi đầy sợ hãi và run rẩy: “Bố ơi, có ai đó trên giường của con”.
  4. Con gái tôi không ngừng khóc lóc và la hét lúc nửa đêm. Tôi đến thăm mộ của nó và xin nó ngừng lại nhưng vô ích.
  5. Tôi không thể cử động, thở, nói hay nghe, và mọi thứ thì lúc nào cũng tăm tối. Nếu biết trước là sẽ cô đơn thế này, đáng nhẽ tôi nên nói với người thân là mình muốn được hỏa táng.

Ngoài những câu truyện ma đáng sợ, các bạn đừng quên trang trí Halloween, hóa trang Halloween, những stt Halloween, phim kinh dị Halloween… để có một đêm vui chơi cùng bạn bè thật vui vẻ và nhiều kỷ niệm nhé.

Thứ Ba, 19/08/2025 16:10
3,8170 👨 406.426
Xác thực tài khoản!

Theo Nghị định 147/2024/ND-CP, bạn cần xác thực tài khoản trước khi sử dụng tính năng này. Chúng tôi sẽ gửi mã xác thực qua SMS hoặc Zalo tới số điện thoại mà bạn nhập dưới đây:

Số điện thoại chưa đúng định dạng!
Số điện thoại này đã được xác thực!
Bạn có thể dùng Sđt này đăng nhập tại đây!
Lỗi gửi SMS, liên hệ Admin
11 Bình luận
Sắp xếp theo
  • Khánh Linh Trần
    Khánh Linh Trần Tôi thấy ko ghê cho lắmNói chung là bình thường
    Thích Phản hồi 27/03/22
    • Phụng Trần Kim
      Phụng Trần Kim

      câu chuyện mua phải căn nhà ma ám cx bth nhưng cx rất hay

      Thích Phản hồi 24/09/23
      • Trịnh Duy
        Trịnh Duy

        bth, chả có j sợ :/

        Thích Phản hồi 07/08/22
        • ZacK Click
          ZacK Click

          Tha taoooo

          Thích Phản hồi 13/07/22
          • Tris_VN
            Tris_VN

            ko sợ cho lắm, tôi là chúa coi kinh dị

            Thích Phản hồi 16/05/23
            • ZacK Click
              ZacK Click

              Thoii thạch owiiiii

              Thích Phản hồi 13/07/22
              • Linh Nhi Nguyễn
                Linh Nhi Nguyễn

                nó gọi là.....................................................................................................bt

                Thích Phản hồi 14/12/22
                • Linh Nhi Nguyễn
                  Linh Nhi Nguyễn

                  uh

                  Thích Phản hồi 14/12/22
                  • You I Love
                    You I Love

                    tui chả thấy sợ gì cả


                    Thích Phản hồi 01/08/22
                    • Minh Van Son
                      Minh Van Son

                      Ui sợ quá đi cơ sợ cái nịt nha 😎

                      Thích Phản hồi 08/06/24
                      ❖ Giải trí