Bài viết dưới đây trích từ cuốn sách "Creative Selection: Inside Apple's Design Process During the Golden Age of Steve Jobs" (tạm dịch: Lựa chọn sáng tạo: tìm hiểu quy trình thiết kế của Apple trong thời đại vàng của Steve Jobs) của Ken Kocienda.
Steve vẫn cứ nhìn tôi. Tiếp tục giới thiệu bản demo mà Scott vừa kết thúc, tôi nói: “Đúng vậy, có 2 thiết kế. Một là có các phím, giống như bàn phím laptop và cái còn lại có phím lớn hơn, giống như iPhone được phóng to vậy. Chúng tôi muốn đề xuất cả 2 và dùng phím zoom để chuyển đổi giữa chúng”.
Steve chậm rãi đung đưa chiếc ghế ông ngồi quanh bàn. Ông nhìn xuống. Trước mắt ông là chiếc iPad với nút Home nằm bên phải màn hình. Phiên bản nguyên mẫu của ứng dụng iPad Notes đang chạy, con trỏ đang nhấp nháy trên văn bản. Phía dưới màn hình là thiết kế có nhiều phím hơn của Bas, giống bàn phím laptop nhưng các phím nhỏ hơn bình thường.
Tác giả cuốn sách - Ken Kocienda
Steve đảo mắt nhìn lên màn hình iPad, chầm chậm lắc đầu theo hình số 8, mà tôi nghĩ là ông đang cố nhìn mọi góc của mình. Sau khi xem xét, ông chạm để phóng to các phím, tạo ra hiệu ứng rất đẹp mà Bas đã thiết kế để chuyển bàn phím sang thiết kế bàn phím lớn hơn.
Không hề có một phản ứng gì cho biết ông đang nghĩ gì. Steve giống như một tay chơi bài mạo hiểm đang kiểm tra lại quân bài của mình sau khi nhận từ tay người phát bài.
Khi màn hình đã thay đổi, Steve lại bắt đầu xem xét. Ông dành ra tới 30 giây nghiên cứu kĩ mọi chi tiết trên màn hình và khi đã hài lòng, ông chạm để phóng to lần nữa, đưa iPad trở về thiết kế nhiều phím, y như khi mới giới thiệu bản demo.
Steve lại xem xét, vẫn không hề bộc lộ một dấu hiệu nào cho biết ông đang nghĩ gì. Ông lại chạm phím zoom lần nữa, đổi sang giao diện phím to. Ông nhìn lướt qua rồi tự xác nhận rằng đã thấy 2 thiết kế. Rồi ông nhìn thẳng sang tôi.
“Chúng ta chỉ chọn 1 trong 2, đúng không?”
Đó không phải thứ tôi kì vọng. Tôi nuốt khan. Steve vẫn nhìn tôi, tôi nhẹ rung vai và nói “Vâng… tôi nghĩ vậy”.
Steve dò xét tôi và hỏi: “Anh nghĩ nên dùng cái nào?”.
Một câu hỏi đơn giản nhắm trực tiếp tới tôi và chỉ tôi mà thôi. Steve không hề cựa quậy trên ghế hay hướng về ai khác trong phòng. Đó là bản demo của tôi và ông ấy lại hỏi tôi.
Rồi sau đó một chuyện xảy ra. Khi Steve Jobs đứng đó, nhìn chằm chằm tôi và chờ tôi trả lời câu hỏi của ông, tôi nhận ra rằng tôi biết mình muốn nói gì, rằng tôi có ý kiến riêng của mình.
“Tôi đã dùng mấy bản demo này vài ngày qua, tôi thích thiết kế có bàn phím lớn hơn. Tôi có thể học cách đánh máy mà không cần nhìn bàn phím, và người khác cũng vậy. Tự động sửa lỗi cũng rất có ích”.
Steve vẫn nhìn tôi trong lúc ông nghĩ về câu trả lời của tôi. Ông chẳng hề chuyển ánh nhìn sang ai hay thứ gì khác. Ông ngồi đó, thận trọng cân nhắc ý tưởng của tôi về sản phẩm lớn tiếp theo của Apple. Thực sự rất căng thẳng. Ông nghĩ vài giây về điều tôi vừa nói và về những gì ông thấy trên iPad. Sau đó ông tuyên bố:
“Được. Chúng ta sẽ chọn các phím lớn”.
Vậy đó. Ông chủ Apple đã lên tiếng, lời tiên tri về thiết kế phần mềm đã được tiết lộ, và Steve đã gật đầu. Bản demo vậy là xong. Greg, Henri và Bas đứng lên từ chiếc ghế bành, họ đưa ra vài lời khen như “Làm tốt lắm”, “Bản demo được lắm”.
Tôi quay trở về bản tính hướng nội của mình sau khi có quá nhiều con mắt nhìn vào mình, tôi nhìn xuống sàn. Căn phòng bớt căng thẳng. Scott bước ra cửa, ý chỉ rằng đã đến lúc tôi ra về để họ tiếp tục công việc.
Tôi mở cửa phòng Diplomacy. Scott đi theo tôi và nhẹ nhàng đóng cửa để ông ở lại phòng họp khi tôi đi. Tôi bước ra hành lang và ngay trước khi cánh cửa đóng lại, tôi nghe Steve nói: “Cảm ơn anh”.
Trước cổng vào Oracle ở Delphi có một tấm biển ghi “Know Thyself “ (Tự biết chính mình), một lời răn cho những ai còn nghi vấn rằng câu trả lời nằm chính trong con người họ. Khi bước ra khỏi phòng Diplomacy, tôi cảm giác hài lòng rằng khi đó, chính tôi đã biết phải nói gì với Steve về bản demo của mình.
Đó là ấn tượng đầu tiên tôi có về bản demo sau khi hoàn thành nó, và tôi cứ nghĩ suốt về nó sau buổi họp đó.
Steve Jobs - người tạo nên thời đại vàng cho Apple
Steve hỏi ý kiến của tôi chỉ là một bài kiểm tra. Sau khi xem xét bản demo của tôi, ông muốn biết rằng tôi có thể giúp làm phần mềm tốt hơn hay không. Nếu tôi không đưa ra câu trả lời khiến ông hài lòng, ông sẽ hỏi người khác trong phòng.
Họ có được vị trí của mình nhờ liên tục vượt qua những bài kiểm tra và cải thiện công việc, như trên bất kì chi tiết phần mềm nào của iPhone. Nếu tôi còn muốn tiếp tục giới thiệu demo trong Diplomacy - và tôi đã giới thiệu vài lần nữa cho Steve trong sự nghiệp của mình - đưa ra đóng góp đáng kể trong buổi thảo luận với ông là cách để có được lời mời tới tương lai.
Đối với tôi, có một sự khác biệt giữa việc viết phần mềm và gây ảnh hưởng bởi những gì mà phần mềm đã viết. Trong trường hợp bản demo này, ảnh hưởng mà tôi tạo nên đã có thể tiếp tục tiến bước, vì bàn phím trên iPad, bỏ qua một vài chi tiết như bỏ đi nút phóng to giờ không còn cần thiết, chính là bản demo tôi đã giới thiệu. Tôi đã vượt qua bài kiểm tra.
Xem thêm: