Nine Puzzles không phải là phim truyền hình Hàn Quốc thông thường. Nine Puzzles là phim kinh dị tội phạm, một mê cung tâm lý được xây dựng dựa trên những ký ức bị che giấu và kìm nén, những nghi ngờ chưa được giải đáp và một "con đường" của những mảnh ghép câu đố xuất hiện trở lại sau cả một thập kỷ.
- Thể loại: Phim kinh dị tội phạm, bí ẩn tâm lý, chính kịch
- Diễn viên: Kim Da-mi, Son Suk-ku, Kim Sung-kyun, Hyun Bong-sik, Hwang Jung-min, Park Sung-woong, Lee Hee-jun, Park Gyu-young, Ji Jin-hee
- Đạo diễn: Yoon Jong-bin
- Ngày phát hành: 21 tháng 5 năm 2025 (Disney+)
Nine Puzzles xuất sắc trong việc tạo ra bầu không khí dày đặc sự hoang tưởng và sức nặng cảm xúc. Kim Da-mi và Son Suk-ku mang đến những màn trình diễn nhiều lớp, mê hoặc nâng tầm bộ phim vượt ra khỏi gốc rễ thể loại của nó. Cách kể chuyện bằng hình ảnh rất ấn tượng — được cách điệu vừa đủ — tạo ra một thế giới mà chấn thương định hình mọi ngóc ngách của cảnh phim. Cấu trúc tường thuật, với trình tự thời gian bị phá vỡ và những nghi ngờ thay đổi, khiến người xem liên tục mất cân bằng theo cách tốt nhất. Có lẽ điều mới mẻ nhất là Nine Puzzles từ chối "làm sạch" các nhân vật của mình; mọi người đều có khuyết điểm, bị tổn thương và che giấu điều gì đó, khiến mỗi tiết lộ đều có cảm giác thực sự xứng đáng. Sự năng động giữa người lập hồ sơ và thám tử không phải là về việc giải quyết mà là về sự tính toán. Đó là điều còn đọng lại rất lâu sau khi phần giới thiệu kết thúc.
Review phim Nine Puzzles trên Netflix
Nội dung chính của Nine Puzzles
Một thập kỷ sau khi là nghi phạm duy nhất trong vụ giết người chưa có lời giải của chú mình, chuyên gia phân tích tội phạm Jo I-na bị cuốn vào một loạt vụ giết người mới — mỗi vụ đều được đánh dấu bằng cùng một mảnh ghép còn sót lại tại hiện trường vụ án ban đầu. Vẫn bị thám tử Han-saem nghi ngờ và bị bao vây bởi một nhóm ngày càng liên quan đế vụ án, I-na phải đối mặt với những vết thương cũ, sự thật ẩn giấu cùng một bí ẩn ngày càng tăng, buộc cô phải đặt câu hỏi không chỉ với người khác mà còn với chính bản thân mình.
Tâm điểm của bộ phim là Jo I-na (Kim Da-mi), một cựu nghi phạm tuổi teen trong vụ giết chú mình, giờ đây là chuyên gia phân tích tội phạm phi thường. Đối diện với cô là Thám tử Han-saem (Son Suk-ku), người chưa bao giờ từ bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ rằng cô có tội. Khi một làn sóng giết người mới lật lại vụ án chưa được giải quyết đã khiến cả hai miễn cưỡng bị kéo lại với nhau trong sự nghi ngờ, ám ảnh và sự đồng cảm.
Đạo diễn Yoon Jong-bin không hướng đến chủ nghĩa hiện thực tài liệu; thay vào đó, ông tạo nên hình ảnh rộng, siêu thực — các cảnh quay chuyển từ ám ảnh sang ranh giới vô lý, từ u ám sang hài hước đen tối. Hiệu ứng này xoa dịu, cố chủ ý và gây nghiện một cách kỳ lạ.
Nine Puzzles không đưa cho bạn câu trả lời. Nó thách thức bạn đi tìm — và cảnh báo bạn rằng bạn có thể không thích những gì tìm thấy.
Mở đầu nhuốm máu
Nine Puzzles không mở đầu bằng một tiếng nổ — mà mở đầu bằng một sự đổ vỡ. Một sự đổ vỡ trong thời gian, trong ký ức, trong danh tính. Khi Jo I-na tìm thấy thi thể của chú mình — một chiếc dùi đóng vào gáy, một mảnh ghép đơn độc bên cạnh chú — cuộc sống của cô tan vỡ không thể cứu vãn. Cô là người duy nhất ở hiện trường. Không có sự đột nhập, không có dấu vân tay nào khác. Cô khăng khăng rằng mình không làm điều đó. Nhưng thám tử phụ trách, Kim Han-saem, không tin điều đó — và nhiều người khác cũng vậy. Không có bằng chứng chắc chắn, vụ án trở nên nguội lạnh. Nhưng I-na không bao giờ được minh oan. Cô bước vào "nhà tù của những lời thì thầm".
Sau một thập kỷ trước, Seoul lại bắt đầu đổ máu. Những vụ giết người tái diễn, mỗi vụ lại tàn bạo hơn vụ trước — và mỗi vụ đều gắn liền với vụ án ban đầu bằng những mảnh ghép điên rồ đó. I-na, giờ là một chuyên gia phân tích tội phạm, bị kéo trở lại trung tâm. Nhưng lần này, sự nghi ngờ không phai nhạt. Nó ngày càng trầm trọng hơn. Cô được tìm thấy ở nhiều hiện trường vụ án. Quá khứ của I-na tái hiện, động cơ của cô bị nghi ngờ. Ngay cả lực lượng đặc nhiệm đang điều tra vụ án — bao gồm cả đội của Han-saem — cũng bắt đầu trở nên căng thẳng dưới sức nặng của sự ngờ vực ngày càng tăng.
Điểm hấp dẫn nhất của của bộ phim này không chỉ đặt câu hỏi về kẻ giết người là ai — mà còn đặt câu hỏi về việc kẻ giết người trông như thế nào. Tội lỗi nhỏ giọt từ mọi nhân vật. Bộ phim rải rác sự nghi ngờ như những mẩu bánh mì vụn, dẫn dắt người xem vào một khu rừng nơi không ai, ngay cả những người được gọi là anh hùng, có thể sống trong sạch.
Sự thân mật kỳ lạ
Nine Puzzles đã khéo léo biến khái niệm về một cặp đôi thám tử thành một thứ gì đó gai góc về mặt tâm lý. Jo I-na không chỉ lập dị — cô ấy còn nguy hiểm. Không phải vì có vũ trang, mà vì I-na khó hiểu. Kim Da-mi vào vai nhân vật này như một người phụ nữ liên tục bị kẹt giữa sự sáng suốt của một thiên tài và sự tổn thương của một đứa trẻ. I-na không giải quyết những vụ giết người này — cô ấy bị kéo vào chúng, từng bước một, với sự gần gũi ngày càng tăng và chứng cứ ngoại phạm ngày càng giảm. Cô ấy hoặc là một chuyên gia phân tích tài năng, hoặc đang che giấu điều gì đó quái dị. Có thể là cả hai.
Han-saem của Son Suk-ku cũng không phải là một thám tử trong sạch. Sự ám ảnh với vụ án ban đầu đã khiến anh ta mất tất cả: cấp bậc, danh tiếng, giấc ngủ. Anh ta vẫn nhìn I-na qua con mắt của một cảnh sát trẻ bước vào phòng khách đẫm máu và tìm thấy một cô gái không khóc. Ánh mắt của anh ta mang tính pháp y nhưng không vô tư. Quá khứ chung của họ thấm vào mọi tương tác, mọi sự do dự. Các đồng nghiệp của anh ta không tin tưởng I-na. Một số người muốn cô ấy ra đi. Nhưng Han-saem vẫn giữ cô ấy gần gũi — để bảo vệ hoặc để giam cầm.
Và rồi có sự thân mật kỳ lạ: I-na chuyển đến nhà anh ta mà không được mời, giống như một người chiếm đất bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Trong một cảnh, I-na nói với bác sĩ trị liệu của mình rằng cô ấy đã không ngủ trong mười năm — cho đến bây giờ, dưới mái nhà của anh ta. Những gì có thể diễn ra kỳ quặc, thay vào đó lại trở nên vô cùng buồn bã. Hai con người bị ràng buộc bởi một cái chết mà không ai trong số họ có thể chôn vùi.
Phản ứng hóa học của cả hai thật sự rất tốt. Họ thể hiện rõ sự bấp bênh tâm lý không bao giờ lắng xuống. Mối liên hệ của họ là một câu hỏi, không phải là câu trả lời. Và đó là điều khiến khiến cả hai liên quan tới nhau.
Cách điệu sự hoang tưởng
Ngay từ khi Nine Puzzles bắt đầu, rõ ràng đây không phải là bộ phim kinh dị tội phạm thông thường. Đạo diễn Yoon Jong-bin đã cố tình tránh xa chủ nghĩa hiện thực nghiệt ngã và lao đầu vào một thứ gì đó xa lạ hơn nhiều — một thế giới mà chấn thương làm biến dạng tông màu và màu sắc, nơi mà mọi khung hình đều có cảm giác lệch tâm vài độ. Kết quả là gì? Một ngôn ngữ hình ảnh đáng sợ như chính những tội ác.
Tính thẩm mỹ có chút phi lý nhưng không bao giờ chuyển sang chế giễu. Chiếc mũ len đặc trưng của Han-saem, chiếc áo khoác quá khổ của I-na, ánh sáng neon dịu nhẹ của phòng thẩm vấn — tất cả đều gợi ý về một thế giới đã ngừng tuân theo logic. Ngay cả những xác chết cũng được cách điệu, đóng khung như những bức tranh trong một phòng trưng bày điên loạn. Nhưng đừng nhầm lẫn: sự giả tạo này không bao giờ làm giảm đi sự sắc nét về mặt cảm xúc. Trên thực tế, nó còn làm tăng thêm sự sắc nét đó.
Chuyển động của máy quay bị hạn chế, gần như là theo kiểu voyeurism. Ống kính nán lại hơi lâu một chút, bắt được loại biểu cảm cực nhỏ phản bội nhân vật nhiều hơn là lời nói của họ. Việc chỉnh sửa nhịp điệu thiên về các cảnh cháy chậm hơn là cảnh hù dọa bất ngờ. Nó không hẳn là gây sốc cho bạn — mà là khiến bạn ngạt thở trong sự nghi ngờ.
Đánh giá về Nine Puzzles này sẽ là thiếu sót nếu không khen ngợi khả năng kiểm soát tông điệu của đạo diễn. Bộ phim nằm giữa ranh giới kỳ lạ: u ám nhưng lập dị, siêu thực nhưng chân thành. Đúng là phim đen — nhưng phim đen được trang điểm trong lớp trang điểm sân khấu, cười vào bóng tối.
Những mảnh vỡ tâm lý
Với tất cả vết máu và nghi phạm mờ ám, Nine Puzzles, về bản chất, là một nghiên cứu về sự phân mảnh — của ký ức, của đạo đức, của bản thân. Mọi nhân vật trong bộ phim đều bị phá vỡ, không chỉ bởi những gì họ đã thấy, mà còn bởi những gì họ đã chọn không nhìn thấy. Và không nơi nào rõ ràng hơn lời thú nhận ám ảnh của Jo I-na: "Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra". Đó là một câu thoại vang vọng khắp toàn bộ câu chuyện như một cái cửa sập mà không ai muốn mở ra.
Bộ phim không coi chấn thương là hương vị — mà coi đó là nền tảng. Việc I-na không thể nhớ lại sự thật về cái chết của chú mình không phải là một ẩn dụ; đó là một nhà tù tâm lý. Các buổi trị liệu của cô không phải là những khoảnh khắc sáng suốt mà là sự xói mòn, như thể mỗi lần cô ghé thăm tâm trí của chính mình đều có nguy cơ xé nát nó hơn nữa. Trong khi đó, Han-saem đang dần trở thành chính thứ mà anh từng cố gắng đánh bại: ám ảnh, hoang tưởng, tin rằng công lý và hình phạt là từ đồng nghĩa.
Điều khiến bộ phim có sức cộng hưởng về mặt cảm xúc là tội lỗi không bao giờ chỉ thuộc về một người. Nó lan truyền, được truyền từ nhân vật này sang nhân vật khác, làm ô nhiễm toàn bộ nhóm, thậm chí cả khán giả. Không ai hoàn toàn vô tội. Mọi người đều bị nhốt trong tủ kính.
Bí ẩn trung tâm có thể là bên ngoài, nhưng nỗi kinh hoàng thực sự — nỗi kinh hoàng còn sót lại — lại nằm ở bên trong. Câu đố không chỉ nằm ở những vụ giết người. Nó nằm ở việc những người này đã trở thành ai vì chúng.
Cấu trúc, nhịp độ và hiệu quả của câu chuyện
Nếu bạn xem Nine Puzzles với mong đợi một quy trình rõ ràng — giải quyết một vụ án theo từng tập, xây dựng một dòng thời gian tuyến tính, tiết lộ kẻ giết người ở phần kết — bạn sẽ vô cùng thất vọng. Chương trình này có một trò chơi dài. Nó được cấu trúc giống như một sự chảy máu chậm hơn là một cuộc chạy nước rút, phân phối thông tin thành những mảnh vỡ thường gây nhầm lẫn trước khi chúng được làm rõ. Nó đòi hỏi sự chú ý, tin tưởng và sẵn sàng cảm thấy lạc lõng.
Nine Puzzles gồm 11 tập. Sáu tập đầu tiên cho phép người xem đắm mình vào nhịp điệu đặc biệt của bộ phim: sự pha trộn giữa cách kể chuyện phi tuyến tính, những khúc quanh về tâm lý và các cốt truyện phụ do nhân vật dẫn dắt thường có vẻ không liên quan… cho đến khi chúng liên quan. Những cảnh hồi tưởng xuất hiện mà không báo trước. Những giấc mơ chảy vào thực tế. Những nghi ngờ nảy sinh từ nhân vật này sang nhân vật khác như một sợi dây điện.
Đây không chỉ là một lựa chọn tường thuật — mà là cấu trúc chủ đề. Nó bắt chước nỗi ám ảnh của câu chuyện với ký ức: rời rạc, không đáng tin cậy, chỉ mạch lạc khi nhìn lại. Ngay cả nhịp độ cũng giống như cú đánh cảm xúc. Khoảnh khắc bạn đang theo đuổi một manh mối, khoảnh khắc tiếp theo bạn ngồi im lặng, xem một nhân vật gục ngã dưới sức nặng của một câu hỏi mà họ không thể trả lời.
Điều đáng nói một cách rõ ràng: cách kể chuyện không phải lúc nào cũng tử tế, nhưng luôn có chủ đích. Chương trình không bao giờ mất tập trung vào trò chơi trung tâm của mình — và đến cuối, mọi chi tiết nhỏ đều có vị trí của nó.
Đáp án cuối cùng: Mảnh ghép đi về đâu?
Nine Puzzles không được xây dựng như bộ phim hình sự kịch tính. Nó khiến bạn khó chịu theo cách mà các bộ phim truyền hình theo thủ tục hiếm khi làm được, không phải vì số lượng tử vong mà vì sự tổn thương về mặt cảm xúc. Mặc dù bạn có thể không giải quyết được mọi bí ẩn khi phần giới thiệu cuối phim kết thúc, nhưng bạn sẽ hiểu chính xác lý do tại sao nó phải phá vỡ các nhân vật theo cách đó.
Những người mong đợi một bộ phim kinh dị thuần túy, mạnh mẽ có thể thấy mình không phù hợp với nhịp độ "thiền định" của Nine Puzzles. Nhưng đối với những người sẵn sàng chấp nhận sự mơ hồ của nó, Nine Puzzles mang đến một điều gì đó hiếm có: một bộ phim truyền hình tội phạm mang tính nhân văn, dễ mắc lỗi và nhận thức sâu sắc về những vết thương được đào sâu.
Nine Puzzles không chỉ hỏi "ai đã làm điều đó?" — mà còn hỏi "nó đã gây ra điều gì cho họ?" Và câu trả lời, vừa đáng lo ngại vừa đẹp đẽ, chính là điều khiến loạt phim này trở nên nổi bật trong danh mục phim kinh dị Hàn Quốc đang ngày càng phát triển.
Trong một bối cảnh đầy rẫy bạo lực vì bạo lực, Nine Puzzles chọn bạo lực như ẩn dụ, như ký ức, như tấm gương. Có thể không dễ xem, nhưng là bộ phim bạn sẽ không quên.