"Cứu net" đang nổi lên thành hiện tượng trong thế giới "net" Hà Nội vốn đã đầy cạm bẫy. Theo đó, người được cứu là gái lang thang Internet. Trai “cứu net" là chatter có tiền. "Chàng" và "nàng" vừa quen nhau trên mạng. Nàng hết tiền trả “net" nên nhờ chàng đến trả để "cứu".
"Cứu" xong, chàng và nàng cùng lên… nhà nghỉ. Xong ! Không phải tình yêu. Không phải gái gọi. “Cứu net" phản ánh lối sống buông thả của một bộ phận thanh thiếu niên: bỏ học, bỏ nhà, đi bụi đêm, nhiễm "net" đen và "yêu" sớm.
Giải cứu chatter
Đêm Hà Nội mưa to, nước ngập. Chúng tôi đội áo mưa, bắt xe ôm xuống một hàng net mở đêm trên đường Trương Định, quận Hai Bà Trưng. "Rích" (chỉ điểm) tên T. đi cùng tôi cười khùng khục khi được hỏi: "Cứu net mà bèo thế này à?", T. nói với tôi theo kiểu trang bị kiến thức: "Bọn nó không có tiền nhưng đú! Thiếu "net", thiếu tình một ngày là không chịu được. Kể cả không có xu nào vẫn vào ngồi chat, ăn uống đàng hoàng. Đợi bằng được trai đến trả tiền mới đứng dậy "đi ngủ". Có đứa hàng "lởm" (xấu gái) ngồi lì quán net hai ba ngày trời mới có trai đến cứu".
T. sinh năm 1985 nhưng thuộc hàng "sát gái" có tiếng. Cứ lên hồ, hỏi bọn chíp đua xe đêm tên T. thì ai cũng biết. T. bảo: "Gái đú thích dân đua xe. Bản thân chúng nó cũng chạy xe như cướp. Cơ động (cảnh sát cơ động) đuổi cũng cho hít khói". Và: "Cứ anh nào chạy xe giỏi, có tiếng tăm là "hiến" hết. Kể cả về sau mang tiền "nuôi" anh". Nghe có vẻ phi lý nhưng T. cam đoan đã có lần cậu "cứu net" mất chưa tới 20.000 đồng. Lần đó, T. bụi đêm trong một hàng net ở KTX Bách Khoa. Gần 3 giờ sáng thì "sóng" được một em. T. đòi xem "hàng" (nhìn webcam) và hỏi em ở đâu, anh đến cứu. "Rích" kể: "Em phóng xe ôm xuống quán, trả gần 20.000 đồng tiền chat và "cứu" nó ra trong con mắt sững sờ của gần 20 chatter đang có mặt. Hàng đẹp, mới học trung học... Sáng sau, lịch sự tặng em 10.000 đồng ăn phở. Xong! Rẻ. Không mang tiếng dại gái!".
Một lần khác, T. chat đêm. Quen được một em, sáng sau rủ đi dạo hồ, uống nước và em bảo đang học lớp... 8. T. tự thú: "Em choáng"! Sau lần đó, T. trốn em này như trốn nợ vì "sợ đi tù".
2 giờ sáng. T. "add" vào nick boyhn_...: "Co gi khong, dang o dau?". Boyhn_ trả lời: "O Nguyen Chi Thanh. Co 3 em Hai Phong. Cuu khong?". T. bảo: "Thằng đệ em. Mới tập "cứu net" nhưng hót cũng giỏi". Cậu kể: Có một lần thằng "đệ" cứu phải hai con "hàng". Chúng nó cho xem webcam, cho địa chỉ để xuống tận nơi "cứu". Thằng "đệ" vừa trả tiền xong thì hai con lao ngay ra đường, bắt taxi chạy mất dạng. T. bảo: "Cho nên, đi "cứu" phải cảnh giác".
"Net" đêm không yên tĩnh
Gần 3 giờ sáng. T. nháy mắt chủ quán là một thằng trẻ con, đang che tay ngáp lấy ngáp để: "Còn gì không?". Thằng trẻ đá mắt sang hai "em bé" béo ú, mặc áo hai dây, quần đùi: "Ngồi từ sáu giờ chiều đấy. Hàng lởm!". Tôi kịp nhận ra nick hai cô bé rất hay chat đêm: thienthanbong... và yeuanh_dem... T. lắc đầu, kích chuột sang chat room khác. Cậu kể: "Hầu hết quán net đêm nào cũng có "hàng" cần "cứu". Chẳng qua xinh, xấu thế nào thôi".
Theo T., thường thì gái đú hay ngồi cố định ở một hàng net có khả năng mở qua đêm. Cho nên, chủ hàng net biết hết. Chỉ nhìn qua là biết "hệ" gì. Để câu khách vào quán trả hộ tiền, nick của các em này được bắn lên mạng cho anh em quen biết, ai cần thì đến mà cứu. T. bảo: "Chúng nó là chatter! Chỉ có chatter mới lên net giờ đấy chứ con gái nhà lành lên làm gì. Mà đã chat, chỉ có tìm trai. Để thử, chỉ cần hỏi: Em o dau?", nó bảo: "Em dang o quan...", như thế là "chết". Chỉ cần khéo mồm chat thêm vài câu nữa là yên tâm đêm nay có thể cứu" - T. khẳng định.
Hơn 3 giờ sáng. Nick của T. chợt sáng bừng: "Anh den cuu di, hai em dang o Kim Ma... (đường Kim Mã)". Người "send" tin là một thằng "đệ" khác của T. được đàn anh nhờ "rê" gái. T. bảo: "Anh đưa em một lít (100.000 đồng). Anh về nhà nghỉ trước đi". Một thằng "đệ" khác của T. đang nổ máy xe sẵn sàng đưa tôi sang Gia Lâm... Thằng "đệ” tên L., sinh năm 1988, chạy xe với tốc độ của gió.
Đến gần 4 giờ sáng thì T. "cứu" được hai em. Hai "em bé" mặt không son phấn nhưng áo quần hở hang, dáng vẻ, cử chỉ còn bẽn lẽn như nữ sinh trung học cơ sở. Một trong hai em thấy mặt tôi suýt gọi bằng... chú. Cả hội lôi nhau tìm quán ăn đêm. T. hôn chùn chụt và bóp cổ một em: "Sướng nhé! Được cứu, được ăn, không phải ngủ!". Em tên H. chẳng vừa: "Em thích ngủ cơ! Mai anh phải đến đón em đấy!".
Nỗi đau 9X
Theo ngôn ngữ thời thượng của đám chíp hiện nay thì thế hệ trẻ sinh sau năm 1990 được gọi là 9X. Quy chiếu tiêu chí 9X "hệ chuẩn" sang các "em bé" bị cứu net mà tôi từng gặp thì chỉ có một điều đúng: Các em đều to cao, trưởng thành cả về thể xác và suy nghĩ hơn tưởng tượng. Có em chỉ sinh năm 1991, 1992 đã cao trên mét sáu, da thịt nảy nở, trông lại rất ăn chơi, nói chuyện cũng rất "chơi" nên chẳng ai nghĩ đó mới là học sinh cuối cấp 2, đầu cấp 3.
Một đêm dạo xe trên hồ, T. chỉ tôi một em đang đeo dính "tổ lái" đi Wave Alfa: "Nó là Th. ở bãi Phúc Tân, vừa học xong lớp 8 đã bỏ học. Nhưng đã bị "chén" từ năm lớp 7. Giờ chỉ cần bao nó tiền "net", chở nó đi đua và tối đưa đi ngủ!". Tôi chạnh lòng nhớ đến Maica. Cách đây bốn năm năm, kiều nữ khét danh dân "tổ" Hà thành này, đã từng đứng trước hồ Gươm vỗ ngực: "Anh nào cho em năm mươi nghìn, em cho ngủ một đêm!". Lúc đó Maica đã "bệt" ma túy quá rồi. Chỉ cần 50.000 đồng/tép "trắng" là đủ. Giống như các em bị cứu net, Maica không muốn mang tiếng làm "hàng họ". Chơi thì chơi nhưng giữ "chất".
Đêm cuối đi cùng T., tôi mang đúng giọng "văn" cứu net ra và gạ được ngay "gà", một người quen. Và nước mắt "cơ trưởng" đã rơi! Mới cách đây chưa đầy một tháng, H. còn vẫy vùng trên bar H.G với vai trò "cơ trưởng", chuyên cầm đầu, tổ chức mua thuốc và lắc. Khi đó, "phi đội bay" của H. gồm bốn em chuyên làm "hàng 1 triệu" (gái gọi đi tàu nhanh 1 triệu đồng/lần). Kiếm được bao nhiêu, cả hội dồn hết vào lắc. Không một ai trong "phi đội bay" của H. trên tuổi 17. Sau đợt công an truy quét ráo riết các tụ điểm lắc tại Hà Nội, "phi đội bay" tan tác. Đứa theo trai xuống Hải Phòng. Đứa bị bố mẹ bắt đi học trở lại. "Cơ trưởng" như người mộng du, cứ lang thang Internet một mình. Thân tàn ma dại vì thiếu thuốc. Nhưng hễ cứ nghe tiếng nhạc, cơ thể H. lại lắc lư. H. chat, bảo rằng, anh có khách, gọi cho em, em cắt "phế" 300.000 đồng/thằng. Dạo này "cạo" quá, cứ phải "đong trai" cho đỡ vật. Có khi ngồi cả đêm chẳng bắt được mối nào. Gặp thằng hàng "lởm", nó "cứu", bắt đi ngủ, sáng không cho nổi 100.000 đồng đi taxi. Nhục! Bây giờ, với H., mỗi ngày lại trôi qua theo "net đen" như thế.
Xuân Thanh