Ba cô gái trẻ làm việc cho các công ty máy tính, đều chưa có người yêu. Một hôm họ gặp nhau, nói những chuyện trên trời dưới đất, trong đó có một đoạn như sau:
Cô gái thứ nhất hồ hởi khoe: Thật kinh khủng. Đúng là Intel Inside mất điện cũng không cần UPS (bộ lưu điện)!
Cô gái thứ hai: Còn của tớ thì có thể nối mạng bất cứ lúc nào mặc dù đang rất bận. Hơn nữa thoáng một cái là đã có thể chia sẻ tài nguyên bất kể trong tình huống nào. Đúng là dòng Pentium!
Cô gái thứ ba: Các cậu thua tớ hết. Của tớ đúng là Athlon 600 MHz! Mọi rào cản không có nghĩa lý gì. Khi sử dụng tớ cảm thấy chóng cả mặt, nhiều lúc thao tác của mình còn không theo kịp nữa!
Cô gái thứ nhất: Tớ chẳng ham tốc độ cao quá. Tớ chỉ cần bền bỉ là đạt yêu cầu.
Cô gái thứ ba nói tiếp: Có lẽ vậy. Nếu tốc độ quá cao mà phải thay mainboard cho phù hợp thì hỏng hết. Có khi tớ phải tìm cách hạn chế tốc độ.
Cô gái thứ hai đưa ra ý kiến: Dễ ợt! Khi truy cập, bạn phải mở hết các ứng dụng ra là tốc độ chậm ngay thôi mà.
Dân IT
Lần đầu làm chuyện ấy với bạn gái là dân IT, đặt tay lên ngực nàng, chàng khẽ hỏi 1 cách tò mò:
- Cái gì đây?
- Dàn loa 2.1 – Cô nàng khúc khích trả lời.
- Cái gì đây?
- Nút chỉnh volume
- Sao anh vặn max mà không có tiếng?
- Dốt ạ, anh phải cắm phích điện vào ổ đã chứ.
Sưu tầm.