Bí quyết sống đẹp: Hãy luôn đặt mình vào vị trí của người khác

Hãy đặt mình vào vị trí của những người xung quanh để biết trân trọng những gì bạn đang có.

Đặt mình vào vị trí người khác là điều nói thì dễ nhưng không đơn giản khi thực hiện. Bởi trong mỗi con người luôn có một "cái tôi", thậm chí, "cái tôi" ấy lớn đến nỗi chẳng bao giờ chúng ta muốn hạ thấp mình để ngước nhìn một ai đó.

Thế nhưng, nếu cuộc sống này chúng ta đều cố gắng đặt mình vào vị trí của nhau thì sẽ tốt biết mấy. Hãy đặt mình vào vị trí của bố mẹ những lúc muốn làm bậc phụ mẫu phật lòng để không phạm vào sai trái, hãy đặt mình vào vị trí của người vợ / người chồng để thấy những vất vả hy sinh thầm lặng cho gia đình, hãy đặt mình vào vị trí con cái để hiểu rõ những mong muốn của con, hãy đặt mình vào đồng nghiệp, bạn bè, vào bao người xung quanh để thấy rằng ai cũng sẽ có những nỗi niềm giấu kín.

Câu chuyện dưới đây vào thời Xuân Thu sẽ giúp bạn có được một bài học ý nghĩa:

"Vào một năm mùa đông trời giá rét, nước Tề tuyết rơi liên tục trong 3 ngày 3 đêm khiến người dân không dám đi ra ngoài. Những ai có việc phải ra khỏi nhà đều cảm thấy buồn bã, lo lắng do đường khó đi, ảnh hưởng tới cuộc sống hàng ngày và vật nuôi. Vì vậy, ai cũng mong cho đợt giá rét này nhanh kết thúc.

Ngày nọ, Tề Cảnh Công thân mặc áo lông cáo ung dung ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi, khuôn mặt lộ rõ niềm vui sướng. Tề Cảnh Công càng ngắm càng thấy cảnh sắc đẹp mê hồn, chỉ mong tuyết rơi nhiều hơn và lâu hơn nữa để vẻ đẹp này thêm phần diễm lệ.

Khi quan đại phu Yến Anh tiến lại gần, Tề Cảnh Công liền vui mừng bảo: "Năm nay khí trời thật kỳ lạ, dù tuyết đã rơi nhiều ngày nhưng ta vẫn cảm thấy ấm áp giống như mùa xuân, chẳng có chút gì lạnh cả. Ngươi có thấy vậy không?"

Yến Anh để ý thấy Tề Cảnh Công đang mặc áo lông cáo, trong phòng lại có lò sưởi cháy hừng hực nên cảm thấy ấm áp không có gì là lạ. Nghĩ xong, Yến Anh mới đáp lại: "Khí trời chẳng lạnh chút nào là sao?"

Tề Cảnh Công nghe xong vừa gật đầu vừa cười rất sung sướng. Thấy vậy, Yến Anh bèn thẳng thừng nói rằng: "Đại Vương, thần nghe nói, bậc minh quân ăn no sẽ nghĩ đến có người đang chịu đói, khi mặc ấm sẽ nghĩ đến có người đang rét lạnh, khi thoải mái sung sướng cũng nghĩ đến có người đang lao động khổ cực. Nhưng sao, Ngài chẳng hề lo nghĩ cho người khác vậy?"

Nghe xong, Tề Cảnh Công đỏ mặt và vô cùng xấu hổ"

Liệu câu chuyện này có đọng lại trong bạn một bài học giá trị?

Thứ Hai, 01/08/2016 16:48
51 👨 5.506
0 Bình luận
Sắp xếp theo
    ❖ Kỹ năng sống